Lăng Tuyết Mạn cắn
răng một cái , như đang quyết định một chuyện trọng đại, khí thế bừng
bừng nói "Được! Người đến là khách , Lâm Mộng Thanh, ngươi đã chọn quản
gia và công chúa , vậy ta theo ngươi, ta cùng tiểu vương gia, Xuân
Đường, Thu Nguyệt , sau đó chúng ta chọn thêm một người nữa , một đội
bao gồm thủ môn là mười một người, nếu đội nào thua phải đưa đối phương
tiền cược hai trăm lượng bạc!"
"Một lời đã định!" Lâm Mộng Thanh khí phách nâng mi
Lâm Mộng Thanh thở ra một hơi, âm thầm khinh bỉ một phen, mới tâm bất cam
tình bất nguyện (*) đưa ngân phiếu, trong lòng lẩm bẩm an ủi mình , dù
sao bạc này cũng từ chỗ nam nhân của nàng đưa tới, trước sau thì hôm nay cũng sẽ trở về tay hắn, ko sao! (*tâm bất cam tình bất nguyện: ko cam
tâm tình nguyện)
Lăng Tuyết Mạn vui vẻ , phấn chấn thu ngân
phiếu, vui như mở cờ trong bụng , dù sao nàng cũng ko phải là trộm , bạc của nàng đều là do nàng tai làm hàm nhai, tự lực cánh sinh,tổn thất lúc trước sớm muộn gì cũng được bù đắp!
"Ly Hiên , Xuân Đường, Thu
Nguyệt, cả A Phúc, A Thái, tất cả mọi người nghe kỹ cho ta! Chỉ cho phép thắng , không được, nếu không thắng, thì ta chi một trăm lượng bạc, còn lại chia đều cho chín nô tài các người! Tiểu vương gia là kẻ có tiền !
Nếu như thua___"
Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, sờ sờ trán Mạc Ly Hiên,
cười cực kì rực rỡ "Ha ha, tiểu vương gia, con trai ta, nếu như thua,
hai trăm lượng e rằng sẽ để ngươi chi!"
"Ách!" Chín đội viên còn lại đồng loạt ngất xỉu
Mạc Ly Hiên cười rực rỡ như ánh mặt trời, rất rộng lượng nói "Mẫu thân, chỉ cần người vui vẻ là được rồi, đừng lo lắng chuyện thua bạc!"
"Con trai ta! Ngươi đúng là con ruột ta, thật tuyệt vời!" Lăng Tuyết Mạn
kích động , ôm thật chặt Mạc Ly Hiên , khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Ly
Hiên đỏ lên, nhỏ giọng nói "Mẫu thân, bọn hạ nhân đang nhìn kìa"
"Hì hì, ta ôm con ta, ko sợ!" Lăng Tuyết Mạn nói chuyện đương nhiên, nụ cười ngọt ngào
Lâm Mộng Thanh cùng đội viên của hắn bàn luận chiến thuật đá bóng , liếc
nhìn về bên này, không khỏi một trận run run, may mà sư huynh của hắn
không thấy, nếu không thì, ai_____________
Mạc Nhã Phi nghe nửa
ngày, cau mày nói "Ta phải nói trước , lần đầu tiên ta đá cầu , không có kinh nghiệm , nếu ko có đá đúng, ko được phép trách ta!"
"Nô tài không dám!" Quản gia vội vàng cúi đầu
Lâm Mộng Thanh lại ko có nhiều lễ phép như vậy, lông mày xinh đẹp cau lại,
nói "Đại công chúa của ta a, ta còn trông cậy vào ngươi giúp ta ta thắng cái vị vương phi phách lối kia đây! Nếu ta thua, bạc này sẽ giao cho
ngươi trả một nửa!"
"A? Tại sao? Cũng ko phải là ta muốn cùng đội với ngươi, ko trả!" Mạc Nhã Phi tức giận, bĩu môi nói
"Nhã Phi công chúa, ngươi ko thấy ta xui xẻo cỡ nào sao? Không công liền tổn thất một trăm lượng , người nghèo như chúng ta sẽ tổn thương không chịu nổi đâu! Ngươi là cành vàng lá ngọc, chẳng lẽ độc ác như vậy sao? Công
chúa xuất thân cao quý, lại xinh đẹp uyển chuyển , đừng hẹp hòi như vậy! Mộng Thanh cho ngươi cúi đầu!"
Lâm Mộng Thanh mặt đáng thương,
cúi đầu lại thở dài, khiến Mạc Nhã Phi lúng túng ko thôi, nam tử trước
mắt này áo trắng bay bay, xinh đẹp tựa như trích tiên, lại chân thành
cầu khẩn nàng như vậy, cặp mắt hoa đào xinh đẹp, vui vẻ nhìn sang, làm
nàng thoáng chốc đỏ ửng cả khuôn mặt xinh đẹp, nghiêng nghiêng đầu, nàng né tránh cái nhìn thẳng của hắn, ngập ngừng nói "Tùy ngươi!"
"Ha ha, được, Mộng Thanh cảm ơn đại ân đại đức của công chúa, ngày khác nhất định báo đáp ngươi!"
Lâm Mộng Thanh miễn cưỡng cười, đôi mắt to gan dừng lại trên mặt Nhã Phi
vài giây mới quét về những người khác , hắn động viên mọi người , lớn
tiếng nói "Chỉ cần thắng, bổn công tử chia cho mỗi người năm mươi hai
lượng, nếu thua, mỗi người chịu trách nhiệm kể một truyện cười cho công
chúa nghe, nếu công chúa cười thì bỏ qua, nếu công chúa không cười, bổn
công tử sẽ thưởng cho mỗi người một quả đấm, mọi người có lòng tin hay
không?"
Đám ngươi im lặng xuất thần, nửa ngày mới phản ứng được,
bị năm hai lượng bạc hấp dẫn, tâm tình dâng cao, rối rít hô "Có lòng
tin!"
Quản gia lại một lần nữa co rút!
Mạc Nhã Phi giật
mình đứng sững người tại chỗ, hoàn toàn không hiểu Lâm Mộng Thanh rốt
cuộc muốn làm gì? Sao lại liên quan đến nàng
"Ai, bổn công chúa không bằng lòng"
Nghi hoặc của Mạc Nhã Phi trực tiếp bị cắt đứt , Lâm Mộng Thanh cười thật mê người "Công chúa, tranh tài đã bắt đầu, ko nên để cho mọi người mất
lòng tin!"
Mạc Nhã Phi bị nụ cười của tuyệt thế mỹ nam tử này làm cho đánh mất tâm trí , hơi giật mình gật đầu một cái
Cuộc thi đấu bắt đầu , nữa giờ tranh tài, Lăng Tuyết Mạn kêu muốn rách cổ
họng, Mạc Nhã Phi lúc đầu đá không quen, bởi vì đây là lần đầu ra sân,
chưa có kinh nghiệm thi đấu, nhiều lần ko đón được bóng . Lâm Mộng Thanh nóng nảy,chắn bóng, hô lớn "Nhã Phi, tiếp lấy!"
Mạc Nhã Phi ko
kịp so đo Lâm Mộng Thanh vô lễ gọi thẳng tên mình, vội vàng nhảy một
cái, tiếp bóng, hướng vào khung thành đối phương đá vào , bắt đắc dĩ bị
Mạc Ly Hiên dùng khinh công xen vào một cước đá bóng trở lại, đang lúc
nguy cấp , chỉ thấy Lâm Mộng Thanh bạch y tung bay, phi tới bên cạnh
nàng, nhẹ nhàng kéo cánh tay của nàng, mang thân thể nàng xoay tròn, hai người đồng thời đưa chân, tiếp nhận bóng, nhìn nhau cười một tiếng,
đồng thời một cước đánh ra, bóng vào khung thành!
Mạc Nhã Phi vui vẻ nhảy lên, kích động vạn phần hô lớn "Mạn Mạn, chúng ta vào rồi!"
"Nhã Phi, sao ngươi lại giúp tên tiểu bạch kiểm kia a?" Lăng Tuyết Mạn ủ rũ quát
"Ha ha, Mạn Mạn, tranh tài phải công bằng, bây giờ chúng ta là một đội,
đương nhiên phải đoàn kết đồng lòng" Mạc Nhã Phi phất tay, cười vô vùng
vui vẻ!
Lâm Mộng Thanh nụ cười ưu nhã, hài lòng cong môi, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích
Lăng Tuyết Mạn gần như muốn phát điên, thì ra chỉ có nàng chuyên tâm đá
bóng, chưa nghĩ đến dùng khinh công! Hiện tại, lại rống to một tiếng "Ly Hiên, Xuân Đường, Thu Nguyệt, dùng bản lĩnh của các ngươi, đừng để ta
mất thể diện!"
Trên tường ngoài của Hương Đàn Cư , ngoại trừ một cái đầu thò ra bên ngoài, còn có thêm một đôi mắt
Thiên Cơ lão nhân tâm nhột khó nhịn , đau khổ giày vò, tiếp theo thở dài một
tiếng, Mạc Kì Hàn nhìn thấy mùi ngon, khóe miệng treo móc vui vẻ sâu đậm , thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng người áo hồng nhỏ bé, đem nhất cử nhất
động , mỗi cái nhăn mày, mỉm cười của nàng đều thu hết vào mắt
Nhìn nàng vui vẻ, nụ cười sáng rực, hắn tựa như thế được ánh mặt trời khắp
thế giới, tâm tình thoải mái . Suy nghĩ chợt lóe, lại nhớ được đêm qua
nàng ko được tự nhiên, ko tự chủ cười ra tiếng, rõ ràng muốn nghe hắn
nói, lại hết lần này đến lần khác mạnh miệng ko nghe, sau lại không nghe được thì cùng hắn tức giận, cũng được, chỉ cần nàng hôm nay ko uống
rượu , buổi tối hắn sẽ nói cho nàng biết, có sau đâu?
Một âm thanh cực nhỏ vang lên từ một nơi xa xa bên trong tường ngoài của Hương Đàn Cư!
Lông mày đang giản ra chợt cau chặt , Mạc Kỳ Hàn cùng Thiên Cơ lão nhân đồng loạt nhảy từ trên tường xuống, Mạc Kỳ Hàn nhảy vào một cái phòng, Thiên Cơ lão nhân huýt gió một tiếng, bốn bóng đen liền bay vút về hướng
ngoài tường!
Dãy tường này cũng là dãy tường ngoại viện của Tứ
Vương Phủ , bốn gã ám vệ liền xách theo một thám tử áo đen trở về, ném
xuống mặt đất , một thanh trường kiếm lạnh ngắt đặt trên cổ họng người
nọ!