Trên sân bóng, Lăng
Tuyết Mạn đi vòng quanh Mạc Nhã Phi hai vòng, lắc đầu nói "Nhã Phi,
ngươi muốn cùng chúng ta đá cầu , mặc quần áo này ko thể đá được nha!
Phải thay một bộ gọn nhẹ, giống như ta này"
"Mạn Mạn , y phục của ngươi sao là lạ vậy?" Mạc Nhã Phi càng thêm kì quái nhìn chằm chằm y
phục màu hồng của Lăng Tuyết Mạn, y phục màu hồng vạt áo cơ hồ không có, ngay cả hoa văn cũng ko
"Ha ha, đây là thiết kế của ta! Ta chọn một bộ không thường mặc , cắt bỏ dây nhợ dư thừa, để tránh bị ngã khi
chạy, đá cầu cũng dễ dàng hơn !" Lăng Tuyết Mạn dương dương tự đắc nói
"Vậy ta có cần phải xén bớt y phục hay không?" Mạc Nhã Phi mở to mắt "Trước
tối ta còn phải hồi cung đây, nếu để cho mẫu hậu thấy thì ta tiêu rồi!"
Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút nói "Như vậy đi, vóc người hai chúng ta
không hơn nhau là mấy, ta xén một bộ đồ của ta cho ngươi trước, thời
điểm hồi cung ngươi có thể thay đồ trở lại . Sau này phải đặt may một bộ đồ để đá cầu mới được"
"Ừ, có thể, ha ha , trở về ta sẽ nhờ sư phụ trong cung tư chế làm cho chúng ta hai bộ"
"Ha ha, được, đi, thay quần áo trước!"
Đợi Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Nhã Phi trở về sân bóng, thì đội bóng đã có nhiều thêm một người!
Tinh tế nhìn, mắt hoa đào, da thịt trắng noãn, mi tựa như vẽ, nói đơn giản chính là tuyệt sắc!
Lăng Tuyết Mạn rụt cổ , âm thầm nuốt nước miếng, chỉ vào một người mặc y
phục tuyết trắng đứng ở hàng thứ nhất , ăn mặc giống như nam tử, ngọc
thụ lâm phong, kinh ngạc hỏi "Ai đến nói cho ta biết, người này ở đâu
nhô ra? Đây là nam hay nữ? Sao lại , mẹ nó, diện mạo còn đẹp hơn cả ta?"
"Khụ khụ!"
Quản gia cùng Lâm Mộng Thanh đồng thời bị sặc, ho khan hai tiếng . Lâm Mộng
Thanh cực độ buồn nực sờ sờ mũi, thầm nghĩ, nữ nhân được sư huynh hắn
coi trọng, quả thật là cực phẩm! Ngất, mắt mũi kiểu gì vậy? Nam nữ chẳng phân biệt được!!
Mạc Ly Hiên buồn cười lên tiếng, lặng lẽ lôi kéo Mạc Nhã Phi ngơ ngác, nhỏ giọng nói "Hoàng cô, mẫu thân ta có thú vị không?"
"Ừ?" Mạc Nhã Phi phục hình tinh thần lại, đè thấp giọng nói "Hiên nhi, người này thật là nam tử sao? Thiên hạ lại có nam tử nhìn còn hoàn hảo hơn cả nữ nhân sao?"
"Đúng vậy" Mạc Ly Hiên gật đầu một cái, sau đó thấy Mạc Nhã Phi sợ hãi than, lắc đầu, phun ra bốn chữ "Thật không thể ngờ!"
Quản gia tiến lên từng bước , chắp tay nói "Bẩm vương phi, đây là biểu đệ nô tài, tên làm Lâm Mộng Thanh, vừa mới đến, tìm nô tài nương tựa, nghe
được chúng ta ở đây đá cầu, tương đối hiếu kỳ, nên cùng nô tài đến xem
một chút, không biết vương phi có cho phép hắn gia nhập hay không?"
"A? Hắn là nam nhân?" Lăng Tuyết Mạn giật giật khuôn mặt nhỏ nhắn, hai tay
chấp sau lưng , đi vòng quanh Lâm Mộng Thanh một vòng, thở dài thật sâu
"Ai! Là nam nhân thật đáng tiếc! Nếu là nữ nhân, chỉ bằng vẻ thùy mị này , nhất định hắn sẽ là hồng nhan họa thủy, tai họa quốc dân nha!"
"Phụt___"
Lâm Mộng Thanh trực tiếp phun
Đám người trong sân cười ầm lên , quản gia miệng run run, đồng tình nhìn
Lâm Mộng Thanh một cái, lại cúi đầu xuống , không ngừng cười, Mạc Nhã
Phi cười không ngừng, khom người xuống, lôi kéo cả Mạc Ly Hiên ngồi xổm, hướng Lăng Tuyết Mạn nói "Mạn Mạn, ngươi có cần tổn thương người như
vậy không?"
"Đúng thế!" Lâm Mộng Thanh cắn răng, không phải hắn sinh ra có chút đẹp sao? Ghen tỵ với hắn sao?
"Hử?" Lăng Tuyết Mạn không ngờ đến mỹ nam tử này lại dám trừng nàng, liền
nhấc càm nói "Ta nói không sai, ngươi không phục, vậy ngươi lớn lên xấu
xí sao!"
"Cái gì?" Lâm Mộng Thanh đen mặt , hít sâu hai cái, nói
"Vương phi , hình dạng ta thế nào, ta có thể quyế định sao? Nếu ta có
quyền quyết định, ta còn muốn mình dáng dấp mình trông càng đẹp hơn
đây!"
"Xì!" Lăng Tuyết Mạn cười thật to, ngoắc tay Mạc Nhã Phi
"Nhã Phi, mau đến đây nhìn, bầu trời này không chỉ có một mỹ nam tử rớt
xuống, hơn nữa còn là một mỹ nam tử cực phẩm, tuyệt thế yêu tinh!"
"Ha ha ha_____"
Cả sân bóng , tất cả mọi người đều cười đến co quắp!
"Ai ai ai______"
Gương mặt tuấn tú của Lâm Mộng Thanh xanh hồng thay đổi lần lượt , cơ hồ hắn
tức gần điên rồi , một tay chỉ vào Lăng Tuyết Mạn, một tay đặt lên bụng, vô lực giùng giằng "Ta, uổng Lâm Mộng Thanh ta cả đời anh minh, hôm nay lại bị nữ nhân này chọc giận đến đau dạ dày , nếu không phải nể mặt
người thân, nếu không phải vì nể mặt ngươi là vương phi, ta không một
chưởng đánh bay ngươi không thể!"
"cái gì!!"
Lăng Tuyết
Mạn trợn tròn mắt , hai tay chống nạnh quát " Ngươi dám đánh bay ta?
Đừng tưởng rằng ngươi đẹp, ta sẽ thương hương tiếc ngọc không nỡ đánh
ngươi! Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi vào địa bàn của ta , còn muốn
vào đội banh, trước tiên đóng một trăm lượng bạc làm lệ phí!"
Mọi người hít sâu tại chỗ! Trợn mắt há mồm nhìn hai người giằng co, con ngươi quên luôn chuyển động!
"Ách! Một trăm lượng? Chi bằng ngươi cướp tiễn trang cho rồi!" Lâm Mộng Thanh cắn răng "kèn kẹt"
"Ha ha, mỹ nam tử, ngượng ngùng, đường này ta mở, cây này ta trồng, nếu
muồn bình an, để bạc lại! Không giao bạc, chỉ bằng một lời bất kính
vương phi vừa rồi, bổn vương phi có thể sai người đánh ngươi! Như thế
nào, suy nghĩ lại một chút!" Lăng Tuyết Mạn cà lơ phất phơ, sắc mặt lưu
manh, hai tai khoanh trước ngực, một chân khẽ nhón, còn thiếu chưa có
cây tâm ngậm trong miệng !
Lại một lần nữa, mọi người lại bị bất
ngờ, bao gồm cả Mạc Ly Hiên nãy giờ luôn tỏ ra bình tĩnh, giờ phút này
cũng há to miệng, nữa ngày quên khép lại!
Quản gia mặt không
ngừng co quắp, hắn rất muốn tiến lên nói hai câu, nhưng muốn rồi lại ko , do dự rụt đầu về, để cho vương phi vui vẻ đi, chỉ cần bà cô này vui vẻ, thì chủ tử hắn cũng vui vẻ theo!
Lâm Mộng Thanh tay phải nắm
thành quyền, con ngươi trừng trừng, ra sức thở hổn hển, không ngừng lẩm
bẩm , nhất định phải nhịn, nhất định phải nhịn, trên đầu chữ sắc có một
cây đao, trên đầu chữ nhẫn cũng có một cây đao , vì đại sự cưa đổ công
chúa, công chúa, công chúa
Bỗng dưng, trong đầu chợt lóe, Lâm
Mộng Thanh có chủ ý, đột ngột mặt giản ra, từ trong ngực móc ra một tờ
ngân phiếu , đặt trước mặt Lăng Tuyết Mạn, cười đến phong tình vạn chủng "Vương phi, một trăm lượng không thành vấn đề, nhưng ta có điều kiện,
ta chính là muốn cùng một đội với công chúa , cùng ngươi tranh tài, bên
thua phải trả hai trăm lượng bạc, như thế nào?"
"A? Ngươi muốn
cùng đội với Nhã Phi?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc , xoay người kéo Mạc Nhã Phi , sau đó hỏi quản gia " Quản gia, biểu đệ của ngươi đầu óc ko có
tật xấu gì đi? Hắn không lừa công chúa đó chứ?"
"Khụ khụ!"
"Khụ khụ!"
"Khụ khụ!"
Lâm Mộng Thanh, quản gia, Mạc Nhã Phi động loạt bị sặc!
"Mạn Mạn, sao ngươi nói bậy a?" Mạc Nhã Phi ngượng ngùng dậm chân một cái
"Vương Phi, ngươi cho ta là đăng đồ tử (*)sao? Đầu óc ta rất bình thường!" Lâm Mộng Thanh thẹn quá hóa giận (*đăng đồ tử: chỉ những kẻ
biến thái , có sở thích "ăn" con gái nhà lành )
"Vương phi, biểu đệ này của nô tài , đầu óc rất bình thường, rất có năng lực, ở địa phương nhàm chán, nên đến kinh thành chơi, tìm gặp nô tài, hôm nay
đụng phải vương phi, van xin vương phi tha lỗi, nô tài thay mặt biểu đệ
nhận tội vương phi! Về phần công chúa , vương phi yên tâm, nô tài chịu
trách nhiệm tất cả!" Quản gia cúi đầu nói