Quá Sớm

Chương 14: Chương 14




Tuy bị thương gân cốt và xương sườn nhưng tôi lại cảm thấy tai nạn xe cộ lần này của mình là trong họa được phúc. Đầu tiên là phóng viên báo thành phố Z đến tìm tôi, anh ta bảo gần đây đang có chiến dịch tuyên truyền cho hoạt động thu dưỡng chó lang thang mà hình tượng của tôi lại hết sức phù hợp làm người phát ngôn cho hoạt động của họ lần này. Sau đó chủ nhân của con chó maltese Lâm phu nhân đưa cho tôi 15000 tệ gọi là tiền bồi thường, nói là để tôi mua thêm chút đồ ăn. Nhưng điều đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô gái ngốc nghếch tên Tần Triều Ca rốt cuộc đã sống lại rồi.

Tần Triều Ca trước 18 tuổi vẫn luôn tin rằng mình là một người có phúc, cô rất hạnh phúc, tuy không có một gia đình đầy đủ nhưng cô có Tần Bạch Liên; cô rất vui vẻ, cho dù cũng hay buồn phiền vì trong túi chẳng có nhiều tiền tiêu vặt; cô rất may mắn bởi vì cô yêu một người con trai mà người con trai đó cũng rất thích cô.

Nhưng mà sau này, cô chẳng thể nào hạnh phúc nữa, chẳng thể nào vui vẻ nữa, cũng chẳng thể nào may mắn nữa, bởi tất cả đều biến mất chỉ trong một mùa hè.

Sau lần tai nạn xe này, có lẽ đầu óc tôi đã được khai thông, tôi đột nhiên cảm thấy mình vẫn là một con người có phúc, tứ chi của tôi đầy đủ, không điên không ngốc, tôi thông minh xinh đẹp, chữ tôi viết rất đẹp, tính tình tôi cũng rất tốt cho dù cả người có hơi ít dinh dưỡng nhưng tôi vẫn thực may mắn a.

Tôi giống như có kim cương bảo vệ vậy, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, kính chiếu hậu của

Mercedes – benz cũng bị tôi va vào mà hỏng thế mà tôi cũng chỉ bị thương 1 ít gân cốt và xương sườn.

Bác sĩ bảo tuần sau là tôi có thể xuất viện nhưng tôi lại cho rằng mình chỉ cần thêm ba ngày là có thể xuất viện rồi. Tuy chân trái tôi bị bó thạch cao nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần được về nhà là tốt rồi, hơn nữa tôi rất nhớ Tần Bạch Liên, cho dù bà không có ở nhà.

Về phần Đỗ Mỹ Mỹ, sau khi tôi nhiều lần thuyết phục, rốt cuộc chị cũng tin rằng tai nạn xe cộ của tôi là ngoài ý muốn, không phải do tôi có ý định tự tử.

Tôi đem 15000 tệ Lâm phu nhân cho đưa cho chị 10000 nhưng chị không lấy, chị bảo sau này tiền tôi cần dùng vẫn còn nhiều, bảo tôi cứ giữ lại.

Tôi nghĩ nghĩ rồi đành từ bỏ. Tôi định dùng tiền này đăng kí một lớp học thêm tối, tốt nghiệp trung học như tôi sẽ rất khó tìm được việc làm, tuy tôi từng là học sinh giỏi khoa văn trung học Z nhưng ít nhất tôi cũng phải thành thạo một nghề gì đó.

Nằm trên giường bệnh tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình. Lúc trước trong lòng Tần Triều Ca là một vùng đất trống rỗng bởi vì tôi cảm thấy mình không có tương lai nhưng bây giờ vùng đất trống rỗng đấy bắt đầu nứt ra một vệt máu thịt.

Tôi ảo não suy nghĩ về tương lai, trong lòng cũng trở nên phong phú hơn, cho dù sau này tôi cũng chỉ có thể làm một công nhân kĩ thuật bình thường, hoặc là một trợ lý nhỏ nhưng nghĩ đến công việc sau này của mình có thể nuôi sống chính mình và Tần Bạch Liên, tâm tình của tôi liền trở nên vui sướng, loại vui sướng này thậm chí có thể tiêu đi cảm giác không thoải mái mà việc Cẩn Du ở trong phòng bệnh đêm đó mang lại.

Đêm đó thực sự là một đêm tồi tệ, đêm đó không chỉ có tôi phủi sạch quan hệ với Cẩn Du mà chính anh cũng phủi sạch quan hệ với tôi, cuối cùng tôi vẫn hỏi anh có phải đã anh kết giao với cô gái kia không, Cẩn Du còn nói “Không có”, sau đó tôi tiếp tục hỏi anh “Anh thích cô ấy sao?”, anh trầm mặc thật lâu sau đó nói “Thích”.

Em họ hỏi tôi vì sao lúc đó không hỏi anh trong lòng có còn có tôi hay không, tôi nói rằng điều đó không còn quan trọng nữa, tôi cố chấp cho rằng, cho dù lúc ấy tôi nghèo túng cỡ nào, yêu Cẩn Du đến cỡ nào cũng không cần một người con trai trong lòng đã có người khác.

Nhưng cho dù tinh thần của tôi đã được trải qua quá nhiều trắc trở thì những lời của Cẩn Du vẫn đâm sâu vào tôi, lúc trước là tận mắt nhìn thấy nhưng khi nghe từ miệng anh xác thực chuyện anh thích cô gái kia, tôi thực sự khó chịu, thực sự rất khó chịu.

Tôi nói: “Anh đã thích cô ấy, vậy hơn nửa đêm còn ngồi bên giường bệnh của tôi làm cái gì?”

Cẩn Du nhìn tôi, trong mắt không có một gợn sóng: “Bởi vì chúng ta cần nói chuyện.”

“Nói chuyện gì?” Tôi cười đến vui vẻ, “Nói chuyện gì, nói chuyện tình hay là nói chuyện yêu?”

Cẩn Du nhíu mày nhìn tôi, vẻ mặt này của anh tôi thực sự rất ít gặp, bởi vì trước kia Diệp Cẩn Du không bao giờ nỡ tức giận với Tần Triều Ca.

“Triều Ca, em rời khỏi bác của tôi đi, khoảng cách giữa hai người quá lớn.” Khi Cẩn Du nói xong câu này tôi chợt sợ đến run rẩy.

“Lúc em hôn mê bác của tôi đã tới, Triều Ca, tôi thực sự không ngờ đến người con gái ở trong căn nhà trọ đó lại chính là em.”

“Anh bất ngờ lắm à Cẩn Du, tôi cũng rất bất ngờ đó, Cẩn Du.” Tôi không cười nữa, nhìn anh nói: “Anh có quyền gì mà sai bảo tôi?”

Cẩn Du không nói lời nào, tôi tiếp tục nói: “ Mới có một năm thôi, anh quen bạn gái mới, vì sao tôi lại không thể quen một người bạn trai mới?”

“Tôi không giống với em, nếu tôi quen với Tiểu Cảnh đó là bởi vì tình yêu, nhưng em thì sao?” Giọng nói của Cẩn Du càng thêm lạnh, “Em không biết quý trọng bản thân mình sao?”

Ha ha, không thể nghi ngờ, lời nói ấy của Cẩn Du thực sự đã tổn thương tôi rồi, tôi tức giận không nói nên lời, cố gắng chuyển người ấn chuông.

Rất nhanh sau đó, có một y tá bước vào, tôi chỉ vào Cẩn Du rồi nói với cô ấy: “Người này phá hoại tôi nghỉ ngơi, cô hãy giúp tôi đuổi – anh ta—đi!”

Sau khi Cẩn Du bị y tá “Mời” đi rồi, cả người tôi liền đổ sụp, vùi mặt vào chăn khóc òa.

Tốt rồi, cứ khóc như vậy một lần đi, trong lòng tôi thì thầm, về sao Tần Triều Ca sẽ không bao giờ chịu khổ sở như vậy nữa.

___^^___^^___

Ngày hôm sau, lúc tôi đang uống bát canh gà Đỗ Mỹ MỸ mang tới, lúc đang uống ngon lành, phòng bệnh bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến, Trần Tử Minh.

Trần Tử Minh rút tờ báo trong tay ra nói: “Thấy cô được đăng báo, cho nên đến thăm cô.”

Đối diện Trần Tử Minh khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên, nguyên nhân không được tự nhiên rất đơn giản, đó là bởi nhà chúng tôi nợ cậu ta, nhưng tôi thì không.

“Anh đúng là có lòng a, còn cố ý tới đây một chuyến.” Tôi nói.

Trần Tử Minh cười, lắc đầu: “Không phải thuận tiện đâu, ba tôi ở phòng bên cạnh cho nên mới có chuyện cố ý này.”

Trần Tử Minh không nói dối, chú Trần ở ngay phòng bệnh bên cạnh tôi, sau khi Trần Tử Minh rời đi, tôi với lấy cái nạng lách cánh bên ngoài phòng bên cạnh một lúc, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Trần Tử Minh đi ra nói: “Ba tôi cho cô vào.”

Chú Trần vì Tần Bạch Liên mà tức giận đến mức xuất huyết não, bây giờ người đã tỉnh nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Trần Tử Minh nói: “Ông ấy không nhớ rõ rất nhiều chuyện, đã lẫn lộn hết rồi.”

Nhưng chú Trần vẫn nhớ rõ tôi tên là Tần Triều Ca, ông thân thiết gọi tôi là “Tiểu Ca” còn bảo Trần Tử Mình bóc hoa quả cho tôi ăn.

Trần Tử Minh không hề thích gì việc phải tiếp đón tôi nồng hậu như thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ nguýt tôi một cái.

Quả quýt trong tay tôi nóng bỏng như một củ khoai lang nướng, nóng đến như đang thiêu đốt mặt tôi vậy.

Rời khỏi phòng bệnh của chú Trần, tôi mang nạng đi theo phía sau Trần Tử Minh, đôi chân dài của Trần Tử Minh đi rất nhanh, sau đó cậu ra đột nhiên dừng lại, xoay đầu lại nói với tôi: “Tần Triều Ca, chứng cứ giả của cô khiến tôi rất tức giận, tôi vốn định chống án.” Ngừng lại một chút, cậu ta hỏi tôi,

“Cô có biết vì sao tôi không làm đơn tố cáo không?”

Tôi nói: “Cậu là người tốt.”

Trần Tử Mình mỉm cười châm biếm: “Bởi vì tôi biết cô còn có đứa con nhỏ, cảm thấy cô cũng sống rất khó khăn rồi.”

Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Trần Tử Minh: “Đứa bé đâu?”

“Không có, không có nữa rồi…” Giọng nói của tôi nhỏ đến mức chỉ có tôi nghe được.

Trần Tử Minh cứng người, qua một lát cậu ta không được tự nhiên nói ra một câu: “A, nhân quả báo ứng đi.”

Trần Tử Minh bề bộn nhiều việc nên có rất nhiều lần không kịp đưa cơm cho chú Trần mà thức ăn hộ lý chuẩn bị thì chú Trần lại không thích ăn cho nên mỗi lần đến giờ ăn cơm, tôi đều chống nạng xuống cantin lầu dưới mua đồ ăn cho chú Trần, lúc mang đồ ăn về, có lúc nào đó chợt nghĩ, có lẽ Tần Triều Ca được mọi người yêu quý trước kia đã trở lại rồi.

Từ sau đêm đó, Cẩn Du không còn xuất hiện ở bệnh việc nữa nhưng Hà Tiểu Cảnh lại tới đây hai lần, lần đầu tiên tới cô ấy mua một bó hoa, lần thứ hai tới lại mang theo rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đến.

“Triều Ca, cậu có khỏe không, mình là Hà Tiểu Cảnh, cậu còn nhớ mình không, hồi tiểu học chúng mình còn thường cùng nhau chơi trò nhảy ô vuông đấy.”

Tôi mỉm cười nói “không quên”.

Hà Tiểu Cảnh trước mắt khiến tôi rất bất ngờ, cô ấy so với hình dáng trong trí nhớ của tôi xinh đẹp hơn nhiều, cũng trắng hơn nhiều.

Hà Tiểu Cảnh chuyển đến vào năm nhất tiểu học, tôi và cô ấy có chung nhiều sở thích cho nên mới trở thành bạn tốt. Khi đó bạn học còn trêu chọc chúng tôi giống y như chị em sinh đôi, còn nói hai người chúng tôi lớn lên sao giống nhau vậy.

Tôi và Hà Tiểu Cảnh đều là cằm nhọn mắt to nhưng tôi lại xinh hơn Hà Tiểu Cảnh một chút, bởi vì khi đó Hà Tiểu Cảnh rất đen. Lời này không phải do tôi nói, đâu là lời Cẩn Du nói trước đây.

Trước kia, khi tôi với Hà Tiểu Cảnh xúm lại một chỗ luôn luôn nói không dứt miệng mà bây giờ chúng tôi lại không nói chuyện nổi, đã rất nhiều năm không gặp rồi, gương mặt cũng xa lạ, huống chi là lòng người.

Chúng tôi căn bản không có đề tài nào chung để nói chuyện, có lẽ chỉ có 2 đề tài chính là Cẩn Du và

làm đẹp. Về Cẩn Du, đây là một cái gai, có điên mới nói về anh; sau đó chỉ còn lại mỗi làm đẹp, nhưng nói chuyện về cái này cũng không hợp lắm, hai chúng tôi bây giờ đâu có cùng cấp bậc. Trước kia khi Tần Bạch Liên vẫn còn là bà chủ khách sạn ba sao, có lẽ tôi còn có thể phụ họa vài câu với Hà Tiểu Cảnh nhưng bây giờ trong ngăn kéo của tôi sản phẩm làm đẹp duy nhất cũng chỉ có một hộp kem dưỡng da sắp hết hạn.

Bởi vì nói chuyện thì không có gì để nói, mà không nói cũng không được cho nên mỗi lần Hà Tiểu Cảnh đến đây thăm tôi đều lâm vào tình trạng vô cùng xấu hổ, làm cho bệnh nhân được thăm hỏi là tôi cũng vô cùng khốn khổ.

Không có người con gái nào thích việc cứ ba ngày hai lượt lại phải gặp tình địch đã đánh bại mình, nếu người tới không phải Hà Tiểu Cảnh, tôi đã sớm đuổi rồi nhưng cũng bởi vì Hà Tiểu Cảnh, tôi mới càng không chịu nổi.

Tôi ở bệnh viện ngơ ngẩn 4 ngày thì xuất viện, vốn bác sĩ muốn tôi ở lại bệnh viện quan sát một thời gian nhưng thấy tôi thực sự có vẻ không sao cho nên cũng đồng ý để tôi xuất viện.

Trong sảnh lớn của bệnh viện có đặt một cái cân điện tử miễn phí, tôi tâm huyết dâng trào đứng lên cân thử, kết quả đương nhiên là không cân không biết, cân xong giật mình, con số hiện lên là 44 kg.

Trong lòng tôi âm thầm đặt ra mục tiêu, năm nay ngoài việc phải tìm được một công việc, còn phải tăng thêm 10 kg.

Sau khi xuất viện, tôi đồng ý làm người phát ngôn của quỹ bảo trợ vật nuôi bị bỏ rơi của báo Z. Bởi vì đây là hoạt động công ích, tôi lại chỉ là một đại biểu rơm rạ nên tòa soạn báo không cho tôi tiền công, chỉ miễn phí cho tôi 1 năm đặt báo.

Mà tôi đồng ý làm người phát ngôn cho quỹ bảo trợ động vật nuôi hoàn toàn là do muốn tạo quan hệ với tòa soạn báo. Văn vẻ của tôi viết khá được, nếu sau này có thể viết bản thảo cho tòa soạn kiếm thêm khoản thu nhập cũng sẽ là một khoản thu không nhỏ.

Người phát ngôn danh tiếng làm thế nào tôi không biết nhưng đến phiên tôi, chỉ cần ôm mấy con chó mua ngoài chợ về cho nhiếp ảnh gia chụp là xong.

Khi nhiếp ảnh gia chụp thường khen tôi rất ăn ảnh, sau đó còn hỏi tôi đã từng làm người mẫu chưa.

Tôi lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên.”

Nhiếp ảnh gia quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Có muốn làm người mẫu không?”

Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Cháu không thích hợp làm người mẫu đâu.” Ngừng một chút, “Chiều cao của cháu không đủ.”

Nhiếp ảnh gia lại quan sát tôi thêm lần nữa: “Đủ 1m65 chứ?”

Tôi: “Cũng tầm chừng ấy.”

Nhiếp ảnh gia nang cằm gật đầu, sau đó lấy danh thiếp từ trong túi ra, bảo: “Tháng sau có một cuộc

ra mắt bộ sưu tập, đang cần thêm vài người mẫu nữa.”

Tôi nhận lấy danh thiếp trong tay nhiếp ảnh gia, cười: “Cám ơn ý tốt của bác nhưng có lẽ cháu không thể đi được, bác xem, chân cháu còn đang chống nạng.”

Nhiếp ảnh gia lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, sau đó ông bảo trợ lý đưa tôi vào phòng chụp ảnh.

___^^___^^___

Lớp học bổ túc ban đêm của thành phố Z có rất nhiều, trong đó đào tạo hỗn tạp rất nhiều ngành nghề cho nên lúc lựa chọn lớp học tôi cũng không quyết định được nên chọn ngành nghề nào, sau đó tôi tìm kiếm theo xu hướng nghề nghiệp hiện giờ, kết quả chính là: “Muốn lương cao, học nấu nướng!”

Thực ra tôi không hề bài xích chuyện làm một đầu bếp, thậm chí còn cảm thấy làm đầu bếp rất tốt, dù sao cũng sẽ không bao giờ để bản thân mình phải đói bụng nhưng thực sự ở phương diện bếp núc tôi không có thiên phú.

Lúc trước sống cùng Tần Bạch Liên ở thị trấn nhỏ kia, tôi cũng đã từng nấu ăn nhưng có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể.

Sau đó tôi nhìn công việc lương cao thứ hai, chính là công nghệ thông tin, nghĩ đến chuyện năm hai trung học tất cả đều nhờ Cẩn Du mà tôi thuận lợi đục nước béo cò vượt qua kì kiểm tra, tôi liền quyết đoán từ bỏ nghề nghiệp này.

Sau đó tôi tiếp tục tìm tòi các nghề nghiệp có khả năng phát triển khác, nghề nghiệp được đề cử lên rất nhiều, có thợ sửa ô tô, thợ phun sơn, nhân viên bán bảo hiểm,…

Tôi căn cứ vào tình hình thực tế của bản thân, định đăng kí vào một lớp dạy tiếng anh thương mại. Trình độ tiếng anh của tôi cũng khá tốt, tuy không học đại học nhưng tôi đã trộm tra điểm thi cao đẳng năm ngoái của mình, tiếng anh tôi được 147 điểm. Mặt khác, tôi cảm thấy trong tất cả các công việc, tiếng anh thương mại có vẻ thiên về thành phần tri thức nhất, nếu nghĩ xa một chút thì làm công việc phiên dịch thương mại so với việc làm thợ quét sơn sẽ tốt cho việc lập gia đình sau này hơn.

Đúng, tôi vẫn muốn lập gia đình. Tuy có lẽ sẽ không tìm được một người có điều kiện tốt nhưng vẫn có thể tìm được một người thật lòng thương tôi. Điều kiện của tôi cũng không tốt cho nên cũng không cầu đối phương có nhà có xe, chỉ cần phẩm chất ngay thẳng, không ăn trộm không cờ bạc là tốt rồi, về phần tiền lương, 3000 hẳn là đủ.

Lúc đến thăm Tần Bạch Liên, tôi nói với Tần Bạch Liên về dự định đăng ký học bổ túc ban đêm, Tần Bạch Liên cũng hiểu được điều này rất tốt cho tôi, sau đó ánh mắt bà nhiễm thêm vài phần tự trách, bà hỏi tôi: “Tiểu Ca, con có trách mẹ không?”

Tôi: “Trách cái gì, chờ đến khi mẹ được ra ngoài, tiền lương của con cũng được 5000 tệ rồi, sau đó con sẽ dành dụm tiền rồi mở lại cho mẹ một khách sạn nhỏ.”

“Đứa con ngốc.” Tấn Bạch Liên không nhịn được cười, sau đó bà nói: “Sao không đi tìm Tống Lê Minh giúp đỡ, có lẽ con còn có thể học đại học được đấy?”

Tôi không chịu nổi ánh mắt của Tần Bạch Liên: “Lên đại học làm gì, mẹ nhất định không biết bây giờ thứ rẻ nhất là gì đâu, chính là sinh viên a, 10 sinh viên ra trường thì có đến 9 người thất nghiệp.”

Tần Bạch Liên cười: “Nói linh tinh!”

Tôi: “Gần đây tâm trạng của mẹ rất tốt nha, ở trong này có chuyện gì tốt à?”

Tần Bạch Liên nhún nhún vai: “Quen biết thêm một chị em, rất thú vị.”

Tôi đột nhiên nhớ tới bộ phim về nhà tù của những nữ phạm nhân, nên lo lắng hỏi Tần Bạch Liên:

“Mẹ ở trong đó có khỏe không, mẹ ở chung với bọn họ thế nào? Có bị bắt nạt không?”

Tần Bạch Liên cười nhạo: “Lo lắng cái gì, mẹ con là Tần Bạch Liên đấy, có thể dễ dàng bị bắt nạt sao?”

___^^___^^___

Từ khi tôi xuất viện chuyển về nhà trọ, ngọn đèn nhà trọ bên đối diện vẫn luôn sáng, tôi không nhìn thấy Cẩn Du nhưng thỉnh thoảng ghé qua ban công nhìn xuống vẫn thấy Hà Tiểu Cảnh mang theo hoa quả rau dưa đi lên.

Đỗ Mỹ Mỹ còn bảo, sinh viên bây giờ ở chung với nhau nhiều quá. Tôi kéo rèm cửa sổ lên, cảm thấy trình độ tự ngược của mình bắt đầu tăng cao. Có lẽ lời của Cẩn Du cũng có một chút đúng, Tần Triều Ca thật sự không có đủ tự trọng cho nên bây giờ tôi phải học thêm tự trọng a.

Tôi đăng kí vào lớp bổ túc buổi tối trực thuộc đại học Z. Trường này quảng cáo rất ghê, nghe nói học ba tháng là có thể trao cho tôi bằng cấp chính quy, đương nhiên học phí cũng rất cao, một học kỳ cần hơn 8000 tệ. Nhưng có đầu tư thì mới sản xuất được cho nên tôi ôm theo tâm tình muốn đi sản xuất mà nhập học.

Trước khi nhập học, tôi nhìn kiểu tóc canh suông mì sợi của mình nên quyết định đi ép tóc. Vận may của tôi đến thật đúng lúc, chọn ngay cửa hàng đang có khuyến mại, chỉ tốn 200 tệ là có thêm một con gấu bông.

Tôi vui vẻ mang theo con gấu bông trở về, kết quả trên chuyến xe trở về lại gặp thêm một việc “vui vẻ” nữa.

Khi tôi đi lên xe bus thì trên xe chỉ còn hai chỗ trống, quay mặt nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa kính, tôi ôm con gấu bông thợ cắt tóc tặng, cảm thấy hình tượng của mình hiện tại thật sự quá tệ.

Cách một chỗ ngồi, Cẩn Du đang ngồi ở ngay chỗ đó, mà Hà Tiểu Cảnh đang ngồi bên cạnh vị trí cửa sổ, tôi không chào hỏi Cẩn Du bởi vì anh đâu có để ý đến tôi, Hà Tiểu Cảnh cũng không chào đón tôi, bởi vì cô ấy đang tựa vào đầu vai Cẩn Du ngủ say rồi.

Thực ra, tôi cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, trước kia khi tôi với Cẩn Du ngồi trên xe bus, tôi cũng rất thích tựa vào đầu vai anh mà ngủ, nhưng bây giờ tôi chỉ là người xem diễn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.