Quá Sớm

Chương 13: Chương 13: Một câu chuyện bi hài




Có lần ở lớp học dạy ngôn ngữ ở Pháp, thầy giáo hỏi chúng tôi một vấn đề, cuộc đời của mỗi người đều sẽ trải qua những vực sâu, sau đó ông hỏi chúng tôi những vực sâu đó của chúng tôi là gì.

Có bạn học nói, do ba mẹ cậu ta li dị, cậu ta trở thành đứa trẻ không người nào muốn; có người nói do nhà gặp rủi ro, nên một nhà bốn miệng ăn mà số tiền trên người chỉ còn có 1000 tệ; còn có người nói rằng những ngày khổ sở nhất chính là lúc vừa đến Pháp, mỗi ngày đều phải cuốn đầu lưỡi nói chuyện thật sự rất thống khổ.

Vậy làm sao có thể đi tiếp được? Khi thầy giáo đặt câu hỏi này, một nửa chúng tôi nói rằng phải quên đi, còn có một số người hay nói giỡn thì nói: “Chết dù có tử tế cũng không bằng còn sống, bởi vì muốn sống sót cho nên mới đi qua thôi.”

Đối với những ngày khó khăn đó, chúng tôi tựa hồ đều giống nhau không muốn nhớ rõ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là đã quên. Ví như tôi, từng chuyện từng chuyện một trải qua hồi mùa hè năm ấy, tôi đều đặt vào trong lòng. Nhưng tôi không thích thường xuyên nhớ lại chúng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nó không đẹp.

Mà hình như mọi người đều có một căn bệnh chung như vậy, khi ở trong thời điểm khó khăn của mình, đều thích truy hỏi xem người khác có phải ở trong thời điểm ấy cũng khó khăn như vậy. Sau đó chờ đến khi người đó tự thú nhận mình cũng có một quá khứ không như ý, thì bọn họ lại thích thú hỏi xem lúc ấy người đó làm sao để vượt qua. Tôi nghĩ bọn họ thích hỏi điều đó như vậy, bởi vì có rất nhiều lúc, hạnh phúc rất khó có thể cùng hưởng chung nhưng nếu cuộc sống khổ cực hẳn có thể cùng nhau nỗ lực. Thực sự điểm ấy rất khó giải thích, ví như khi tôi cho rằng trên đời này mình là người thảm nhất, hoặc là một người phụ nữ thảm nhất cũng vậy, nhưng khi biết trên đời này còn có người thảm hơn so với tôi, đảm bảo hạnh phúc của tôi có thể tăng lên theo cấp lũy thừa.

Mà mỗi khi mọi người hỏi tôi về vấn đề này, tôi đều mỉm cười có lệ, bởi vì tôi thật sự không có kinh nghiệm gì hay để chia sẻ cho mọi người, bởi vì quãng thời gian đó, mỗi ngày tôi đều nghĩ tới việc tự sát, mà tự sát cũng đâu phải nỗ lực gì tốt đẹp đâu.

Quãng thời gian cục cưng qua đời đó, mỗi ngày tôi đều phải đến nghĩa trang một thời gian, sau đó khi chạng vạng lại tới chỗ nhà tù của Tần Bạch Liên. Tường nhà tù thành tây thành phố Z thực sự rất cao, sắc tường xám xịt bên trên còn viết vài câu khẩu hiệu màu đỏ bắt mắt. Ví như “Tự cường, cảm ơn.”, “coi trọng cuộc sống, hướng tới tương lai” mấy cái linh tinh nữa.

Mỗi khi lướt qua bức tường nhà tù thành tây, nhìn đến hai chữ “tương lai”, rất nhiều lần tôi tưởng tượng rằng mình có thể được xe đâm chết. Đối với một con người không có tương lai như tôi, tôi cảm thấy cái chết thật sự là một chuyện hạnh phúc nhất.

Tôi nghĩ nếu mình có thể chết, tôi có thể ở cùng một chỗ với cục cưng mà sau khi Tần Bạch Liên đi ra còn có thể nhận được một số tiền bồi thường thật lớn, ý tưởng tốt đẹp này thật sự khiến tôi rung động.

Tôi từng nghĩ tới rất nhiều kiểu chết, cũng đã làm qua vài lần nhưng cuối cùng tôi vẫn không chết được. Bởi vậy sau khi Tần Bạch Liên biết chuyện của cục cưng, bà có nói một câu, bà nói: “Tần Triều Ca, suy bụng ta ra bụng người, con cũng đã từng làm mẹ.”

Sau đó tôi cũng không dám tự sát nữa. Vì không để mình nghĩ đến việc tự sát nữa, tôi cố tìm một công việc để sống, một công việc đơn giản, chính là chăm sóc thú cưng cho người ta.

Chủ nhân của thú cưng đó là một vị phu nhân giàu có, nuôi chó nhưng lại không thích chăm cho nên nhiệm vụ này liền rơi xuống đầu tôi.

Con chó nhỏ tôi trông thuộc giống chó maltese, tên là Lộ Lộ. Đó là một con chó quý tộc thực sự, mỗi lần tôi dắt nó tản bộ ra ngoài, vẻ tao nhã cao quý của Lộ Lộ luôn gây sự chú ý đặc biệt với người khác.

Nhưng cũng giống như người, chó cao quý cũng là lúc nóng đầu, ví như nó gặp gỡ người trong lòng. Khi con chó maltese này chạy ra ngoài đường cái tới bên con chó lông xù, tôi cảm thấy tim mình lúc đó như cũng nhảy ra ngoài.

Không có ý nghĩ gì khác, chỉ bởi vì con chó này rất quý, nếu con chó quý giá là nó vạn nhất có chuyện gì, tôi sẽ phải đền rất nhiều nhân dân tệ.

Cùng tôi đi dạo lúc đó còn có Đỗ Mỹ Mỹ, bởi vì lúc trước khi tôi tự sát bị chị bắt gặp cho nên bình thường khi có thời gian chị nhất định sẽ tới đây giúp tôi. Tuy tôi đã nhiều lần cam đoan với chị tôi sẽ không có việc gì nhưng đối với tôi chị vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi.

Cho nên thời điểm nhìn thấy tôi chạy ra ngoài đường cái ôm Lộ Lộ, chị rất kinh hoảng. Có thể là tốc độ chạy của tôi quá nhanh, hoặc là tại tôi trong lúc thất thần không để ý tới một chiếc xe ô tô đang lao về phía mình nên chị cho rằng tôi lại tự sát?

Đỗ Mỹ Mỹ kinh hoàng khiến rất nhiều người đi đường chú ý, trong đó có một đôi nam nữ. Tôi nghĩ cô gái ở bên cạnh người bạn trai đó nhất định là vô cùng lương thiện, hơn nữa phản ứng còn rất nhanh.

Tại đây, tại thế kỷ mà học tập Lôi Phong đều trở thành ví dụ tiêu cực vậy mà cô gái ấy lại không hề cân nhắc mà chạy tới bên tôi, muốn kéo tôi với Lộ Lộ đi.

Em họ vô cùng hoài nghi tính chân thật của sự việc. Nó nói Hà Tiểu Cảnh chắc không muốn lôi chị ra khỏi đường cái đâu, làm sao mà chị biết lúc ấy cô ta tới là vì muốn cứu chị?

Tôi còn thật sự suy nghĩ lại cẩn thận, cảm thấy lúc ấy Hà Tiểu Cảnh chạy tới bởi vì thực sự muốn cứu tôi. Trong tình huống nguy hiểm lúc ấy, cô ấy không có khả năng chạy tới đơn giản bởi vì muốn xem tôi tự sát. Bởi vì lúc ấy cô ấy hạnh phúc như thế, tôi nào có thể so với.

Khi nói tới đây, nhất định ai cũng sẽ cảm thấy kì quái, nếu Hà Tiểu Cảnh đã chạy tới cứu tôi rồi, vì sao cô ấy còn không giữ chặt tôi. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có người sợ cô ấy nguy hiểm cho nên đã chạy theo kéo cô ấy lại.

Mà người này chính là Cẩn Du, mà tôi thất thần bởi vì nhìn thấy anh.

Thực sự là một chuỗi hình ảnh bi hài, tôi đi kéo chó lại, Hà Tiểu Cảnh lại đến kéo tôi, Diệp Cẩn Du chạy tới đến kéo Hà Tiểu Cảnh. Điều này khiến tôi hiểu được, mỗi người trong lòng đều có một cán cân, biết rõ người nào là nặng, người nào thì nhẹ, nhất là ở trong thời điểm mấu chốt.

Cho tới bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên ánh mắt kinh hoàng của Cẩn Du khi ôm Hà Tiểu Cảnh vào trong ngực, sau đó anh nhìn về phía tôi, giơ tay muốn kéo tôi lại nhưng chiếc xe ô tô đã đi tới đâm tôi ngã xuống gần đó rồi.

Khi tôi bay theo một đường vòng cung, nhìn thấy Cẩn Du cả người trở nên kinh ngạc, tay anh vẫn giơ lên về phía trước, cả người không hề nhúc nhích, tựa như một đoạn phim bị dừng lại vậy.

Tôi không phải người có phúc lớn nhưng lại là người có mạng lớn. Lúc ấy chiếc xe đó chạy không nhanh, tốc độ chỉ đạt 70 km/h, tôi bị đâm nên bay từ giữa đường tới thùng rác ven đường. Tình cảnh sống động y như cảnh hành động trong phim Hollywood, nhưng vết thương của tôi cũng chỉ là một cái chân bị gãy và thêm một cái xương sườn gãy nữa thôi.

Đó rõ ràng là bắt đầu bằng một chuyện bi hài cho nên tôi cũng không lạ gì khi nó kết thúc bằng một chuyện bi hài không kém. Cảnh tượng lúc ấy đã lọt vào trong mắt của một vị phóng viên đi ngang qua, bằng khứu giác nghề nghiệp mẫn cảm của mình, ngày hôm sau trên một tờ báo của thành phố Z có đăng bài viết tựa đề là “Tình cảm sâu đậm giữa người và chó trong một vụ đâm xe, người lương thiện của thành phố Z”.

Sau đó, bởi vì càng có thêm nhiều báo đưa tin mà tôi đã trở nên được quan tâm, được phỏng vấn rồi sau đó được nổi tiếng.

Lúc tôi tỉnh lại đã là 12 giờ đêm, cả bệnh viên đều im ắng, phòng bệnh tối đen không nhìn thấy nổi năm ngón tay, chỉ có ánh đèn leo lét từ ngoài hành lang chiếu vào.

Lúc ấy tôi còn hoài nghi là mình đã chết rồi, sau đó còn vui sướng nghĩ tới việc mình có thể đi tìm cục cưng.

“Triều Ca, tỉnh rồi sao?” Có người mở miệng hỏi tôi, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong bóng tối khiến tôi cảm thấy thực đột ngột.

Tôi rất ngạc nhiên làm sao người này lại có thể ngây ngốc ở đâu, tôi nâng mí mắt lên nhìn Cẩn Du đang ngồi ở ghế bên giường, ánh sáng quá ít, tôi nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy hình dáng nhưng tôi không hề nhầm, người ngồi trong phòng bệnh chính là Cẩn Du, chính là Diệp Cẩn Du mà Tần Triều Ca ngày nhớ đêm mong hơn một năm trời.

Lòng tôi tan nát như quân lính thua trận tan tác, tôi nhắm mắt lại, để nước mắt trực trào ra bên trong lui xuống, giọng nói của tôi nồng đậm giọng mũi.

“Ừm.” Tôi trả lời, không có ngôn ngữ nào khác.

“Cảm thấy thế nào? Bác sĩ nói đêm này em sẽ tỉnh lại…” Giọng nói của anh khàn khàn, giống như đã lâu không uống nước.

“Tôi vẫn chưa chết…” Tôi không trả lời câu hỏi của Cẩn Du, ngược lại chỉ nói một câu như vậy, không hề tiếp lời, cả người tôi lúc này tựa như vừa hoàn hồn vậy, đần độn ngốc nghếch.

“Nói linh tinh cái gì vậy, em mới chỉ ngủ một ngày thôi.” Cẩn Du nói, sau đó anh đứng lên bật đèn, đèn tường tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.

Phòng bệnh nhất thời sáng lên, bộ dáng cuả Cẩn Du hiện lên trong mắt tôi, tôi nhìn anh hồi lâu, chỉ cảm thấy thật xa lạ.

“Em bị gãy xương chân và một xương sườn, nhưng may mà tình huống không quá nghiêm trọng.” Cẩn Du đi đến bên tôi, liếc mắt nhìn tôi một cái, cả người chợt cứng đờ, sau đó nhỏ giọng hỏi tôi: “Em khóc sao?”

Tôi nghĩ, nếu chỉ còn nửa điểm tình ý, có lẽ mới giải thích được vẻ khẩn trương trong lời nói của anh.

Tôi đáp: “Không, đột nhiên đèn sáng, ánh mắt hơi nhức mà thôi.”

Cẩn Du “ừm” một tiếng, cũng không biết anh có tin lời tôi nói không.

Trầm mặc một lúc lâu, anh mở miệng dường như muốn nói cái gì đó, tôi ngước lên dõi theo anh, thực chờ mong từ miệng anh có thể nghe được cái gì đó.

“Anh đi tìm bác sĩ phụ trách…”Cẩn Du đứng lên đi ra ngoài.

Tôi muốn nhắc anh rằng trên giường có chuông báo, không cần anh tự mình đi tìm bác sĩ phụ trách. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thực ra Cẩn Du chỉ tìm cái cớ để rời khỏi phòng bệnh mà thôi.

Sau khi Cẩn Du rời đi, tôi rất muốn bật cười nhưng lại sợ khi cười lên thì cái xương sường bị gãy ở lồng ngực sẽ phát đau cho nên chỉ “hừ hừ” hai tiếng.

Một năm dài đằng đẵng này, mỗi lần nhớ đến anh, cái xương sường gần tim nhất này vẫn thường xuyên đau đớn, tựa như bị nhiễm trùng vậy. Bây giờ cái xương sườn này gãy rồi, tôi lại cảm thấy thực may mắn.

“May mắn” 2 từ này để nói ra thực không hề dễ, bởi vì phải trả giá quá lớn.

Rất nhanh sau đó Cẩn Du liền đưa bác sĩ tới đây. Bác sĩ hỏi tôi vài câu rồi tùy tiện nói vài chữ, sau đó lại rời đi, trước khi rời đi, ông ấy còn không nhịn được ngáp một cái.

Tôi nói với Cẩn Du: “Anh cũng nên trở về ngủ đi, cả buổi tối đều ở đây, sẽ rất mệt.”

“Em cứ ngủ đi, tôi sẽ ở đây với em.” Cẩn Du ngồi lại vào chiếc ghế bên cạnh giường sau đó vươn tay ra tắt đèn đi.

Tôi nói: “Cảm ơn vì ý tốt nhưng thật sự không cần đâu…”

Cẩn Du nhìn tôi, ánh mắt này giống y như ánh mắt lúc trước anh vẫn nhìn tôi, nhưng tôi cảm thấy thật xa lạ, mà anh, tôi cũng cảm thấy rất xa lạ.

“Triều Ca, không cần khách khí như vậy.”

Tôi đáp “Ừm” rồi hỏi: “Lái xe gây chuyện vẫn chưa trốn chứ?”

Cẩn Du: “Không.” Sau đó, anh nói: “Em không cần lo lắng tiền thuốc men đâu, chỉ cần cố gắng dưỡng thương là được.”

Vì muốn đuổi đi cảm xúc không tốt trong mắt, con ngươi tôi vòng vò chuyển quanh, ngừng một chút, tôi lại hỏi tiếp: “Vậy con chó cũng chưa chết chứ?”

“Chó nào?” Cẩn Du hỏi tôi.

Tôi nhớ lại dáng vẻ của Lộ Lộ, rồi đáp: “Đó là một con chó loại maltese, nó tên là Lộ Lộ.”

Cẩn Du nói anh không nhìn thấy con chó nào cả, sau đó anh hỏi tôi con chó đó có quan trọng lắm không.

“Quan trọng chứ.” Tôi làm như thật nói, “So với tôi còn quan trọng hơn.”

Cẩn Du nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen che kín tơ máu, tôi cũng không ngại để anh nhìn ngắm, sau đó tôi mở miệng hỏi: “Anh nhìn tôi làm cái gì, chẳng lẽ là một năm không gặp, nhớ sao?”

Cẩn Du tựa như lâm vào trạng thái dồn nén cảm xúc, mãi sau mới chuyển sang một đề tài khác, hàm hồ lại khàn khàn hỏi tôi một năm này đã đi đâu.

Tôi cảm thấy giấu diếm cũng chăng hay gì cho nên thành thật trả lời: “Trong nhà có chút thiếu tiền, cho nên phải rời đi để trốn chủ nợ.”

“Em phải nói cho anh biết chứ.” Giọng nói của Cẩn Du đề cao lên.

Tôi nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, cô gái kia là bạn gái của anh phải không?” Trước khi Cẩn Du kịp trả lời tôi, tôi lại hỏi tiếp, “Cô ấy không bị thương chứ, lúc ấy tôi nhìn thấy cô ấy ở rất gần xe ô tô, nếu chẳng may bị thương cái gì, tôi thành thật xin lỗi.”

“Cô ấy không việc gì.” Cẩn Du nói, “Thực xin lỗi, Triều Ca, lúc ấy tôi không nhìn thấy em.”

Tôi vô cùng hiểu biết đáp lại: “Nói xin lỗi cái gì a, tôi cảm ơn anh còn không kịp đâu. Nếu lúc áy không phải anh bắt lấy bạn gái mình, tôi có lẽ đã trở thành tội thân thiên cổ rồi…” Dừng một lát, “Cho nên anh trăm ngàn lần đừng nói cái gì mà xin lỗi a. Lúc ấy là tình huống khẩn cấp thôi, nếu đổi thành tôi, tôi cũng sẽ kéo bạn trai tôi trước, chúng ta cũng đâu phải thánh nhân, phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.