Lúc Tẩy Xuân đến Cầm Vận đường, Hứa Lập Dương, Trần Hi và Lý Chân đang bồi Phó Tạ luyện tập bắn tên ở sân tập bắn.
Phó Tạ vừa mới nhắm trúng mục tiêu, thấy Phó Bình dẫn theo Tẩy Xuân tới, liền nới lỏng dây cung nhìn sang.
Nghe Tẩy Xuân nói thiếu phu nhân muốn cùng đại thiếu phu nhân, Tứ cô
nương và Phạm cô nương cùng đi đường chính dạo phố, đôi mắt Phó Tạ lóe
lên, nhìn Hứa Lập Dương.
Hứa Lập Dương hiểu ý, lặng lẽ lui xuống, đi trước sắp xếp.
Phó Tạ thấy Hứa Lập Dương đã đi ra, lúc này mới nói: “Phó Bình, ngươi và Lý Chân dẫn theo người đi theo đi, đừng cho người đụng phải nữ quyến.”
Phó Bình và Lý Chân đồng loạt đáp ứng, lui xuống, tất nhiên đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị xe ngựa, làm công tác chuẩn bị.
Trần Hi từ trong bao đựng tên rút ra một mũi tên lông vũ, đôi mắt ngắm
lấy mục tiêu, giống như vô ý mà hỏi thăm: “Thiếu phu nhân đi ra ngoài,
điện soái không đi cùng sao?”
Phó Tạ giương cung như trăng tròn: “Có Phó Bình Lý Chân đi theo, ta rất
yên tâm.” Hắn chuẩn bị muộn một chút đi đường chính đón Hàn Anh.
Trần Hi: “...” Phó Tạ ngươi quá không hiểu phong tình rồi ? Canh giữ một đóa kiều hoa như Hàn thị, phải ngày ngày tỉ mỉ che chở, nhưng ngươi lại không để trong lòng như thế, Nếu đổi lại là ta làm trượng phu của nàng, ta nhất định ôn nhu săn sóc nàng mỗi ngày..
Mũi tên hắn bắn ra run rẩy đính vào mục tiêu, cũng là ở giữa hồng tâm,
nhưng Trần Hi giống như thất vọng nhìn mục tiêu, nghĩ thầm: So với Phó
Tạ, chúng ta chênh lệch rất lớn a!
Trần Hi buông Trường Cung, nhìn Phó Tạ cáo từ.
Trong lòng Phó Tạ hồ nghi, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên xoay người lại
gọi Trần Hi, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo mang một vòng suy nghĩ sâu xa: “Trần đại nhân, ngươi năm nay 20 rồi phải không?” Hắn và Trần Hi
lúc trước gọi nhau huynh đệ, hôm nay Trần Hi đã thành thần tử dưới
trướng hắn, Phó Tạ lại gọi Trần Hi, hay là Trần đại nhân, hoặc trực tiếp kêu tên.
Trần Hi lại cười nói: “Bẩm điện soái, Tiêu Hạ năm nay hai mươi mốt tuổi rồi.”
Phó Tạ rũ mắt xuống, lông mi dài che đi sóng mắt tĩnh mịch, dường như đang lầm bầm lầu bầu: “Hai mươi mốt? Nên thành thân rồi !”
Trần Hi mỉm cười: “...” Nhưng trong lòng đang gầm thét: lão tử thành
thân hay không thành thân, mắc mớ gì tới Phó Tạ ngươi đánh rắm!
Phó Tạ giương mắt nhìn Trần Hi: “Trần đại nhân nên nói chuyện hôn nhân rồi !”
Trần Hi mỉm cười: “Nhị gia huynh còn chưa thành thân, Trần Hi không dám
vượt qua huynh trưởng.” Nhị ca Trần Nghĩa còn chưa thành thân, ta gấp
cái gì? Đại ca cũng không có biện pháp bắt ta!
Lời của hắn không lọt tai, Phó Tạ lại không thể lập tức đè ép bắt hắn
thành thân, để hắn không ngấp nghé lão bà của mình nữa, dứt khoát không
để ý tới hắn, hậm hực xoay người lại tiếp tục bắn tên.
Trần Hi dương dương đắc ý nghênh ngang rời đi.
Lúc Hàn Anh từ trong xe trầm hương đi ra, phát hiện màn đêm sớm đã buông xuống.
Chợ đêm trên đường chính là triều đình đặc biệt quy hoạch mà thành, tuy
là ban đêm, thế nhưng là các loại tửu lâu, cửa hàng bạc, cửa hàng châu
báu, phía trước các cửa hàng phấn son cũng treo đèn lồng buôn bán, quầy
hàng bán thức ăn cũng đều treo đèn lồng cho có không khí, chiếu toàn bộ
đường đi sáng loáng.
Trong thợ đêm có đủ loại món ăn cùng rất nhiều quầy hàng, tiếng người
huyên náo, tiếng rao hàng hỗn hợp hòa lẫn với mùi thơm của thức ăn đập
vào mặt.
Hàn Anh vốn có chút đói bụng, nghe thấy những mùi thơm này, nàng không khỏi cũng có chút muốn ăn.
Nàng còn chưa mở miệng, Phạm Tinh Tinh đã cười nói: “Ta có chút đói bụng, các ngươi có đói bụng không?”
Lam thị mang hài tử, vốn rất mau đói, lập tức liền nói: “Phía trước
chính là Xuân Phong lâu, trong Xuân Phong lâu có đầu bếp mới tới làm mấy món Lạc Dương Thủy Tịch, mấy chị dâu ta đều nói ngon, chúng ta cũng đi
Xuân Phong lâu thử xem!”
Hàn Anh tự nhiên đáp ứng.
Phó Bình và Lý Chân một trước một sau mang theo cấm quân tách đám người
ra, che chở một nhóm nữ quyến Hàn Anh đi về hướng Xuân Phong lâu
Xuân Phong lâu là sản nghiệp An Quốc Công Phó Viễn Trình cho Hàn Anh,
Phó Bình đi vào trước, không quá thời gian cạn nửa chun trà liền đi ra,
dẫn đám người Hàn Anh đi vào nhã gian lầu hai,
Lạc dương thủy tịch danh bất hư truyền, đám người Hàn Anh ăn một bữa
thật vui vẻ, còn thừa dịp thích thú uống vài chén rượu, do bởi Phó Bình
trả tiền, nàng chóng mặt vịn Tẩy Xuân, tiếp tục đi đi dạo cửa hàng châu
báu.
Các nàng rốt cuộc tìm được tiệm châu báu mà Phạm Tinh Tinh mua cây trâm
hoa, một người mua mười hai cây trâm hoa, cảm thấy mỹ mãn được Lý Chân
Phó Bình che chở tiếp tục dạo phố.
Hàn Anh khó có được đi ra một chuyến, tâm tình rất tốt, bảo Phó Bình mua cho mọi người mỗi một người một xâu đường hồ lô.
Sau khi ăn một xâu đường hồ lô, nàng lại ăn một khối bánh tráng hạt
vừng và một phần bánh bao nướng với thịt dê, sau đó lại cùng Phó Du
uống một chén trà hạnh nhân, mắt to rạng rỡ chớp chớp, hưng phấn tiếp
tục đi về phía trước.
Lúc này trên đường phố đều là người chen chúc nhau, Hàn Anh đang nhìn
chung quanh, chợt phát hiện phía trước dường như có người nhìn mình, vội vàng chăm chú nhìn sang, thấy đèn hoa đăng treo trên đại thụ phía
trước, ngọn đèn chiếu xuống, một thanh niên xinh xắn đang lẳng lặng nhìn mình, lụa đen mũ ngọc la bào, không phải Thôi Kỳ thì là ai?
Một chút cảm giác hơi say rượu của Hàn Anh lập tức bị dọa đến không thấy tăm hơi, ngơ ngác nhìn Thôi Kỳ dưới đèn.
Tục ngữ nói “Dưới đèn nhìn mỹ nhân, còn hơn ban ngày gấp mười lần”, thế
nhưng lúc này Hàn Anh nhìn mỹ nhân Thôi Kỳ dưới ánh đèn, sợ muốn té
đái,..
Phó Bình Đi phía trước mở đường nhận thấy không đúng, theo tầm mắt của
thiếu phu nhân nhìn sang, cũng nhìn thấy Thôi Kỳ dưới đèn, không khỏi
đưa tay rút đao treo bên hông.
Đúng lúc này, Hàn Anh nghe được bên phải truyền đến giọng nam cực kỳ
lạnh lẽo, giống như mang theo dư vị gió mát —— “Thiếu phu nhân?”
Nàng vừa nhìn sang bên phải, thấy Trần Hi một thân sa bào bích la đứng ở đó, trong tay đong đưa chiết phiến, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra vui
mừng: “Thật là đúng dịp, thiếu phu nhân!” Sau lưng còn đi theo hai gã
sai vặt.
Hàn Anh thấy hắn, trái tim kinh hoàng cuối cùng trì hoãn đi một tí, vội vàng mỉm cười hành lễ: “Trần đại nhân!”
Dòng người càng mãnh liệt, chen lấn chen lấn, phía trước lúc nào cũng
truyền đến tiếng kêu tiếng ồn ào, dường như có người bị gạt ra hoặc là
dẫm lên chân.
Hàn Anh lại nhìn về phía trước, lại phát hiện đã không thấy Thôi Kỳ,
nàng chẳng những không có thở ra, ngược lại càng thêm khẩn trương, đang
nhìn chung quanh, lại nghe được bên phải truyền đến thanh âm khàn khàn
—— “Thiếu phu nhân”, nàng nghe được là thanh âm của Hứa Lập Dương, vừa
mừng vừa sợ, vừa nhìn sang bên phải, thấy bên phải là một thiếu niên
thanh tú trong trang phục màu xanh đang nhìn mình, đúng là Hứa Lập
Dương.
lúc này nàng mới hoàn toàn yên lòng —— có Hứa Lập Dương ở đây nàng còn sợ cái gì nữa?
Trần Hi cũng nhận ra Hứa Lập Dương, nhìn Hứa Lập Dương chắp tay, làm quyền chào hỏi.
Hứa Lập Dương bảo hộ Hàn Anh, Trần Hi, Phó Bình và Lý Chân dẫn theo cấm
quân bảo hộ mọi người, cùng một chỗ quay đầu đi về phía Xuân Phong lâu.
Lam thị cũng không nghĩ tới đêm nay chợ đêm đường chính lại có nhiều
người như vậy, sợ bụng mình xảy ra chuyện gì, bởi vậy một tay che bụng,
một tay vịn nha hoàn Thúy Châu, theo sát Trần Hi, sợ bị tách ra.
Phó Du mắt sáng lên đỏ mặt xấu hổ, chăm chú nhắm mắt theo đuôi Lý Chân.
Phạm Tinh Tinh thỉnh thoảng nhìn chung quanh, dường như đang đợi cái gì.
Hàn Anh rơi ở phía sau vài bước, vừa đi vừa thấp giọng nói cho Hứa Lập
Dương: “Vừa rồi ta nhìn thấy Thôi Kỳ, hắn nhìn ta chằm chằm !” Thôi Kỳ
cơ hồ thành ác mộng của nàng rồi.
Hứa Lập Dương nhìn nàng một cái, hạ giọng nói: “Thiếu phu nhân, có Lập Dương ở đây, người không cần lo lắng!”
Trần Hi đang che chở Lam thị đi lên phía trước, nhịn không được nhìn ra
phía sau, vừa hay nhìn thấy Hàn Anh giương mắt nhìn về phía trước, trong ánh mắt long lanh màu đen tràn đầy mờ mịt luống cuống, đáy lòng không
khỏi run lên.
Phó Tạ mang theo Phó Tĩnh và Phó An đi ra đón Hàn Anh.
Hắn mới vừa xuống ngựa trước Xuân Phong lâu, từ xa xa thấy một đám cấm
quân che chở một nhóm nữ quyến đi tới, vội vàng chăm chú nhìn sang,
trong đám người tìm kiếm Hàn Anh.
Phó Tạ rất nhanh nhìn thấy Hàn Anh.
Hắn phát hiện Hứa Lập Dương và Hàn Anh đứng gần nhau, dường như đang nói thầm thì gì đó với nhau, không khỏi cảm thấy rất không quen —— cô nam
quả nữ, dáng vẻ này để nguời khác thấy thì làm sao đây?
Lọ dấm chua điện soái Phó Tạ tạm thời quên mất Hứa Lập Dương vốn là thái giám.