Hàn Anh và Hứa Lập Dương vừa dứt lời, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy Phó Tạ đứng trước Xuân Phong lâu.
Khí thế sáng ngời dưới ánh đèn, Phó Tạ dắt ngựa đứng ở đó, mắt phượng
nhìn chằm chằm bên này, sa bào màu đen trên người bay phất phới trong
gió đêm.
Thật ra tách ra không quá mấy canh giờ, nhưng Hàn Anh cảm thấy nàng và
Phó Tạ đã chia tay rất lâu, nàng gọi một tiếng “Ca ca”, cầm váy áo chạy
về hướng Phó Tạ.
Khi Hàn Anh nhào vào trong ngực thì cảm giác chua lè chua lét trong lòng Phó Tạ lập tức quét sạch.
Hắn nhẹ vỗ về tấm lưng mỏng manh của Hàn Anh, ôn nhu an ủi: “A Anh, ca ca không phải đã tới rồi sao!”
Hàn Anh có chút xấu hổ, chôn mặt ở trước ngực hắn, một lát sau mới rời khỏi cái ôm ấp áp của Phó Tạ.
Đám người Trần Hi Hứa Lập Dương chậm rãi đi tới.
Ánh mắt Phó Tạ đảo qua Trần Hi không nói gì, hắn nhìn nhìn Phó Tĩnh: “Ngươi hộ tống thiếu phu nhân trở về đi!”
Hàn Anh vội vàng nhìn hắn: “Ca ca, huynh muốn làm cái gì?”
Phó Tạ chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “A Anh, ngoan ngoãn về nhà, buổi tối ca ca trở về nói cho nàng biết!”
Hàn Anh nhu thuận gật gật đầu.
Đưa mắt nhìn Phó Tĩnh Phó An che chở xe ngựa của đám người Hàn Anh biến
mất trong dòng người, Phó Tạ xoay người lại đi vào Xuân Phong lâu.
Đám người Hứa Lập Dương, Trần Hi và Lý Chân đi vào theo.
Buổi tối Hàn Anh tắm rửa xong đi ra, đã là nửa đêm rồi.
Hàn Anh mở cửa sổ phòng ngủ dựa vào trên tháp quý phi hóng mát, Tẩy Xuân ở một bên làm châm tuyến cùng nàng.
Nhuận Thu bảo Sấu Đông canh giữ ở bên ngoài, mình nhẹ chân nhẹ tay đi
đến, thấp giọng nói: “Cô nương, nô tài đã nói với Phó An rồi.” Nàng vừa
rồi ở trị sự phòng phía ngoài Nữ Trinh viện nói với Phó An nửa ngày.
Nhuận Thu nhận chén trà Tẩy Xuân đưa tới uống một ngụm: “Gia đình chồng
của Phạm cô nương là Miêu gia ở Ký Châu, vị hôn phu của nàng là biểu
huynh của Thôi Ngũ công tử, bị bệnh nặng, Miêu gia vì xung hỉ lấy nàng
qua, ai biết nàng mới vừa vào cửa vị hôn phu liền qua đời, nàng liền ở
biệt trang Miêu gia ở một thời gian, trong khoảng thời gian này, Thôi
Ngũ công tử đi qua Miêu gia.”
Hàn Anh hiểu rõ.
Thôi Kỳ vì tiếp cận nàng, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nếu như đây gọi là yêu, loại yêu này thật khiến nàng sợ hãi.
Hàn Anh phe phẩy quạt tròn, mắt nhìn chuối tây ngoài cửa sổ, sau nửa
ngày mới nói: “Sau này đề phòng nàng là được.” Phạm Tinh Tinh là biểu tỷ Phó Tạ, cho dù nàng thật sự để lộ tin tức của Hàn Anh cho Thôi Kỳ, tội
cũng không đáng chết, chỉ có thể đề phòng nàng.
Nàng phe phẩy quạt tròn một chút rồi lại ngưng thần một chút, nghĩ thầm: dù sao thì việc bếp núc của Quốc Công Phủ do nàng làm chủ, muốn tìm cơ
hội đuổi mấy người Phạm gia đi dễ như trở bàn tay, chỉ cần Phạm Tinh
Tinh dám hành động nữa.
Nhuận Thu lại nói: “Cô nương, Phó An nói không thể để cho Phạm cô nương
phát hiện chúng ta đã hoài nghi nàng, công tử còn cần dùng tới nàng.”
Nàng nghĩ tới lời Phó An nói, thấp giọng nói: “Phó An nói ba chữ, nô tài nghe không hiểu.”
Hàn Anh nhíu mi nhìn Nhuận Thu.
Nhuận Thu suy nghĩ một chút, nói: “Phó An nói công tử muốn tiến hành 'Kế phản gián'”
Hàn Anh nghe vậy không khỏi cúi đầu nở nụ cười: tâm nhãn Phó Tạ thật sự là nhiều lắm!
Nhuận Thu và Tẩy Xuân đều nhìn Hàn Anh: “Cô nương, đây là ý gì?”
Hàn Anh cười: “Chưa từng nghe qua Tương Kiền trộm sách[1] sao?”
Nhuận Thu và Tẩy Xuân cũng nghe không hiểu, Hàn Anh liền không nhắc lại.
Lúc này bị Hàn Anh oán thầm “Tâm nhãn quá nhiều” Phó Tạ đang cùng Trần
Hi Lý Chân cùng một chỗ núp sau màn che hậu điện thanh thiên quan, cùng
đợi Trương Thiên Sư lững thững chậm chạp trở về.
Theo một hồi tiếng cười “ha ha”, một hồi tiếng bước chân nặng nề truyền tới, tiếp theo đó là một hồi âm thanh trêu chọc.
Phó Tạ vẫn không nhúc nhích đứng sau màn che, liên tục chờ đến lúc
Trương Thiên Sư ở bên ngoài tâm đầu ý hợp, hắn mới khoát tay áo, đẩy màn che đi ra ngoài, trên khuôn mặt tuấn tú cười xấu xa: “Trương Thiên Sư
thật hăng hái!”
Trương Thiên Sư đang say sưa ôm Tôn mỹ nhân trong nội cung Thừa Dận Đế,
chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói của Phó Tạ, lập tức đứng ngây
ra, trơ mắt nhìn điện soái Phó Tạ mang theo điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy
Sứ Trần Hi, thái giám ngự tiền chưởng ấn Hứa Lập Dương và thống lĩnh cấm quân Lý Chân từ phía sau màn che đi ra.
Đôi mắt Phó Tạ đảo qua Tôn mỹ nhân quần áo mất trật tự dưới thân Trương
Thiên Sư, nhìn Trương Thiên Sư, ý vị thâm trường cười nói: “Trương Thiên Sư, ta và ngươi đàm phán mua bán đi !”
Ngày mới vừa tảng sáng, Trương Thiên Sư liền mang theo một đám đệ tử đi
vào Sùng Chính điện, báo cho Thừa Dận Đế kết quả quẻ bói đêm qua hắn mới xem.
Trương Thiên Sư liên tục ngây ngốc đến thời gian tảo triều mới xuất cung trở về thanh thiên quan.
Trong buổi tảo triều, điện soái Phó Tạ tạm thay hộ bộ dâng sớ điều trần
tám chuyện: “... Lại Bộ Thượng Thư Vu Tuần Quang, Lý Ngọc Trung gian
tham lừa gạt bưng bít vi phạm quốc pháp, nên tịch thu gia sản sung vào
quốc khố; giám cục, thương tràng, mã phòng, quá nhiều người, nên cắt
giảm người thừa; nội quan thẩm tra kho trữ Kim Ngân, sổ sách ghi chép,
nên hủy bỏ các loại chi tiêu không cần gấp; nên trừng trị kẻ phạm tội
cùng với hoàng thân nên hiến điền trang ruộng đất...”
Thừa Dận Đế Liên tục phản đối Phó Tạ cải cách nhưng bởi vì kết quả quẻ
bói của Trương Thiên Sư, vì hắn sớm ngày phi thăng, không ngờ lại đồng ý với toàn bộ cải cách của Phó Tạ.
Cải cách bên trong mười hai năm oanh oanh liệt liệt của thừa dận đế bởi vậy mà bắt đầu.
Mắt thấy sắp đến tháng tám, tiết Trung thu ngày càng đến gần, Hàn Anh cũng dần dần bận rộn.
Ngày hôm đó mãi cho đến chạng vạng tối, nàng mới xử trí gia vụ xong, trở lại nhà chính nghỉ ngơi.
Lương ma ma và Sấu Đông cùng đi vào, trong khay đỏ thếp vàng trong tay Sấu Đông là một chồng lớn thiếp mời, thư và danh thiếp.
Hàn Anh vừa thấy, lười biếng nói: “Không phải đã nói sao, ta không tiếp
khách.” Từ khi Phó Tạ bắt đầu tiến hành cải cách tài chính, mỗi ngày đều có vô số gia quyến phu nhân của các quan viên cầu kiến, Hàn Anh sợ
phiền toái, ai cũng không trông gặp.
Sấu Đông cười nói: “Cô nương, nô tài đọc những cái quan trọng cho người, ngài quyết định gặp hay không gặp.”
Hàn Anh không nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sấu Đông thấy lông mi nàng run run, biết nàng không có ngủ, liền bắt đầu bẩm báo từng cái một.
Lúc Sấu Đông đọc đến thiếp mời của Khang Trữ trưởng công chúa muốn mời
Hàn Anh tham gia hội hoa xuân hoa quế, Hàn Anh mở mắt ra nói: “Khang Trữ trưởng công chúa? Ta không biết nàng!”
Lương ma ma lại cười nói: “Khang Trữ trưởng công chúa là Đổng thái phi
sinh ra, gả cho Tín Viễn hầu Đổng Thúc Hỉ, sau khi Tín Viễn hầu qua đời, nàng liền ở goá trong phủ Khang Trữ trưởng công chúa.”
Giọng nói Sấu Đông trầm thấp lại tiếp một câu: “Khang Trữ trưởng công chúa thế nhưng là kinh thành đệ nhất phong lưu !”
Hàn Anh: “...” tập tục Đại Chu cởi mở, quan hệ nam nữ của giới quý tộc
kinh thành thực tế hỗn loạn, vì vậy mà nàng luôn không nguyện ý đi ra
ngoài giao tiếp.
Một lát sau, Hàn Anh dặn dò Nhuận Thu: “Ngươi đi tìm Phó An, để hắn hỏi
điện Soái đại nhân của các ngươi một chút, xem ta có cần đi hay không.”
Nhuận Thu đáp ứng đi ra.
Cũng không lâu lắm, Nhuận Thu trở lại, đỏ ửng trên mặt đã lui, cười dịu
dàng nói: “Cô nương, điện soái đang gặp người ở phía trước thư phòng,
Phó An hỏi, điện soái nói đến lúc đó ngài ấy cùng đi với người!”
Hàn Anh nghe vậy liền có tinh thần: “Ta lâu rồi không may đồ mới, cũng
nên chuẩn bị đồ trang sức mới rồi, hôm nay vừa vặn làm hai việc này luôn đi!”
Tẩy Xuân, Nhuận Thu, Sấu Đông và Lương ma ma cũng nở nụ cười.
Sấu Đông cười nói: “Cô nương, Lương ma ma mang theo người ở nội viện
không ngừng thêu thùa may vá đồ mới cho ngừơi, điện soái vừa sai người
đưa vào một bộ trang sức theo mùa rất hợp mốt, người còn chưa đủ cái gì
nữa?”
Hàn Anh: “... Ta đi dạo đi, nhìn có kiểu dáng mới hay không. “ Từ lần
trước từ đường chính trở về, nàng đã hai tháng không ra cửa, mỗi ngày ở
đây nhìn trời ngắm hoa đọc sách, buồn bực sắp chết rồi.
Nàng đột nhiên hăng hái nói: “Hầu hạ ta trang điểm, ta muốn đi tìm điện soái các ngươi!”
Phó Tạ đang ở thư phòng Cầm Vận đường nghị sự với thân tín.
Đi qua hai tháng cải cách,triều chính Đại Chu đổi mới hoàn toàn, quốc
khố cũng trở nên dồi dào, Phó Tạ có ý rút lui, đang tuyển chọn ngừoi kế
nhiệm Hộ bộ thượng thư.
Trần Hi Cử Hiền Bất Tị Thân[2], tiến cử đường huynh trần lệnh của mình.
[2] Người Trung Quốc còn có câu “Tiến hiền bất tị cừu, cử hiền bất tị thân” ý nói: Khi tiến cử nhân tài cho đất nước, chẳng nghĩ đến việc
người đó với mình là có quan hệ gì, chỉ cần việc đó giúp ích được cho
quốc gia.
Tô Tương Chi tiến cử vân sở tham nghị Tưởng Vân Châu.
Phó Tạ hơi suy nghĩ một chút, nói: “Chức vụ Hình Bộ Thị Lang còn bỏ
trống, Trần Lệnh đi Hình bộ; Tưởng Vân Châu là lão hộ bộ rồi, hãy để cho hắn chủ quản hộ bộ.” Tưởng Vân Châu là thân tín của phụ thân hắn An
Quốc Công Phó Viễn Trình.
Trần Hi mỉm cười: “Tạ điện soái thành toàn!” Mục đích của hắn vốn không
phải là thượng thư Hộ bộ —— chức vụ Hộ bộ thượng thư quá quan trọng, Phó Tạ sẽ không yên tâm giao cho Trần thị, mục đích của hắn nguyên vốn
chính là để Trần Lệnh làm Hình Bộ Thị Lang
Tô Tương Chi chậm rãi đứng dậy: “Tạ điện soái.” Điện soái đã mơ hồ có quyền khuynh triêu dã[3].
[3] quyền khuynh triều dã: đại khái là quyền thế nghiêng ngả triều đình.
Phó Tạ nhìn Tiêu Phượng Thiềm: “Chiến sự Tây Cương thế nào rồi?” Bộ tộc
Tháp Khắc Khắc thừa dịp Đại Chu tập trung cải cách triều chính, cấu kết
với nước Ba Tư ở phía tây và tộc Tháp Khắc Khắc ở biên giới Đại Chu, một tháng trước lần nữa vượt qua sông A Tát Nhĩ, xâm nhập Lương Châu Thành
của Đại Chu Tây Cương.
Sắc mặt Tiêu Phượng Thiềm có chút ngưng trọng: “Điện soái, Từ Bình Xuân
liên tiếp tháo chạy, Tiêu Hạ vừa nhận được thơ báo, Đại công tử với tư
cách sứ giả Trấn Tây Tướng Quân, đã đến Lạc Dương rồi, tối nay đại khái
đến kinh thành!”
Phó Tạ: “...” Bất cứ lúc nào, chỉ cần xảy ra đại chiến, người đại ca này của hắn lòng bàn chân luôn bôi mỡ nhanh chóng chuồn mất, một chút cũng
không để ý thanh danh.
Sau khi bưng chén trà lên nhấp một miếng, Phó Tạ nhìn những hãn tướng
trước mắt: “Ta đã gặp bệ hạ, bệ hạ đã giao toàn quyền xử lý việc này cho ta. Ta đã truyền mệnh lệnh cho Tưởng Vân Xuyên đóng giữ Lan Châu, Chu
Thanh và Vũ Duẫn Trạch, chỉ thị bọn họ làm tốt công tác chuẩn bị chiến
đấu, chờ đại quân triều đình; Tùy Đại Nghĩa đóng giữ kinh thành, Trần
Hi, Tiêu Phượng Thiềm và Lý Chân trở về chuẩn bị chiến đấu, đợi bệ hạ hạ hạ chỉ sẽ theo ta đi tây biên cương, chống lại kẻ địch !”
Chúng tướng đứng dậy: “Cẩn tuân dụ lệnh của điện soái!”
Khi Hàn Anh tới, Phó Tạ bên này vừa vặn giải tán.
Nghe nói Hàn Anh đến, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài đón.
Trong ánh trời chiều vàng rực, Hàn Anh trong áo xanh nhạt váy dài trắng
thuần nhẹ nhàng bứơc đến, trên khuôn mặt trắng nõn óng ánh là nụ cười
điềm mật, ngọt ngào: “Ca ca, huynh theo muội dạo phố đi!”
Phó Tạ nhìn nét mặt tươi cười của nàng, trong lòng tràn đầy yêu thương, ôn nhu nói: “Được, ca ca cùng nàng dạo phố đi!”
Hắn giơ tay ôm bả vai Hàn Anh, cùng một chỗ đi qua phía sau tiền sảnh đi vào thư phòng.
Đám người Phó An thức thời lui về phía sau mấy bước, không có đi theo.
Từ cửa sau tiền sảnh đi vào thư phòng, Phó Tạ thấy trong phòng không có
người, liền đẩy Hàn Anh ngồi trên giường gấm, cúi người hôn lên, ngậm
lấy bờ môi mềm mại thơm ngát giống như cánh hoa hồng của Hàn Anh.
Trần Hi bởi vì có chuyện trong lòng, đi ở sau cùng.
Hắn mới vừa đi tới cửa thư phòng Cầm Vận đường, nhớ tới Thôi Kỳ hôm nay chủ quản binh phòng ở Chính Sự đường, liền dự định quay lại nói với Phó Tạ một chút, nhắc nhở hắn lần này đi Tây Cương đánh trận, không thể
không đề phòng Thôi Kỳ quấy rối.
Phó Trữ canh giữ trước cửa thư phòng thấy Trần Hi quay trở về, mặc dù có chút kỳ quái, cũng không ngăn trở.
Trần Hi vừa mới xoay người lại vén rèm lên đi vào thư phòng, liền sững sờ tại chỗ, hắn nhìn Phó Tạ hôn Hàn Anh.
Sau một lát, Trần Hi lặng lẽ lui ra ngoài, trong lòng có một chút mờ mịt, nhưng lại không rõ vì sao.
”Times New Roman”,serif;color:gray;mso-themecolor:background1;mso-themeshade:
128;mso-ansi-language:EN”>[1] Tương Kiền trộm thư: Đây là một thành
ngữ điển cố. Tích này phát sinh vào đêm hôm trước khi tam quốc đại chiến Xích Bích. Tào Tháo tự mình dẫn trăm vạn đại quân, đóng quân ở bắc ngạn Trường Giang, có ý muốn vượt sông, thẳng tiến vào Đông Ngô. Chu Du, đô
đốc của Đông Ngô, là người mang binh, đóng đô của phía bên bờ đối diện
với Tào quân. Cả hai bên đều trong trình trạng giương cung bạt kiếm,
tình hình hết sức khẩn trương và nguy cấp. Một trong những thủ hạ của
Tào Tháo, mưu sĩ Tương Kiền, là bạn học thuở bé của Chu Du, đã học theo
Mao Toại tự đề cử mình với Tào Tháo, muốn qua sông thuyết khách, chiêu
hàng Chu Du. Sau khi Tương Kiền qua sông đã gặp được Chu Du, Chu Du vui
mừng vì gặp lại bạn cũ nên tổ chức tiệc ăn mừng. Trong tiệc rượu, Chu Du đã nâng rượu và nói với các tướng sĩ rằng: “Tương Kiền là tri kỉ của
ta, hai ta một lòng, nên mọi người không cần phải e ngại gì.” Kết quả là đêm hôm ấy ai nấy cũng đều ăn no uống say ngủ như chết rồi. Tương Kiền
nằm chung đại trướng với Chu Du nên đã lợi dụng thời cơ Chu Du uống say
mà đã trộm được một bức thư của thủy quân đô đốc Thái Mạo và Trương Duẫn viết cho Chu Du. Đúng lúc ấy thì Chu Du lại nói mớ rằng: “Tử Dực, vài
ngày nữa ta sẽ lấy thủ cấp của Tào Tháo xuống cho huynh xem.” Tương Kiền hoảng hốt vội thổi tắt đèn và trở lại giường vờ như không có chuyện gì
xảy ra. Sáng hôm sau có người vào lay tỉnh Chu Du, nói rằng có người đến tìm, ông liền cẩn thận bước ra trướng ngoài. Lúc này, Tương Kiền đã
tỉnh nhưng vẫn vờ say ngủ. Sau khi Chu Du ra ngoài, hắn liền theo sao và nghe lén nội dung câu chuyện. Trong cuộc hội thoại, thủ hạ đưa tin đã
báo lại với Chu Du rằng: “Thái Mạo và Chu Duẫn nói bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ để xuống tay….”. Khi nghe được tin này, Tương Kiền đã tức
tốc quay về bên kia sông và thông báo cho Tào Tháo biết. Ngay tức khắc,
Tào Tháo đã ra lệnh chém Thái Mạo và Trương Duẫn.