Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có lẽ bởi vì khi Tô Khuynh Nhan nói chuyện với Tô Nguyệt Nga đều sẽ cởi mở hơn so với khi đối diện với những người khác nên Tô Nguyệt Nga cũng không nhận ra Tô Khuynh Nhan có cái gì không ổn.
Nàng thở dài, có chút không biết nên nói gì, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
“Ừm, sau này ta phải trông cậy vào ngươi rồi.”
Tô Khuynh Nhan cười nhẹ, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt nheo lại thành một đường.
Mắt nàng có chút không nhịn được mà đỏ lên, có lẽ là bị lời nói của Tô Nguyệt Nga làm cho cảm động rồi.
Ngôi nhà này của gia đình Tô Đại Cầu đã bị bỏ hoang khá lâu, rất nhiều đồ vật bên trong đều không dùng được nữa, một mình nàng e là không dọn dẹp được hết.
Có người nhà của Tô Đại Cầu giúp đỡ như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều việc.
Vì vậy Tô Khuynh Nhan cũng không từ chối họ.
Có nhiều người hơn, không lâu sau, căn nhà tranh vốn đổ nát đã được dọn dẹp để thành một nơi có thể ở được.
Lưu Anh Anh còn bảo hai đứa cháu trai về nhà lấy những cái nồi, cái chảo không dùng đến nữa đem đến đây.
Nhìn căn nhà mới được dọn dẹp, bà lại đau lòng nhìn Tô Khuynh Nhan: “Khuynh Nhan à, nếu sau này lại có chuyện gì thì phải đến nói với bà...”
“Vâng, bà yên tâm, nếu như có chuyện gì, con nhất định sẽ đi tìm bà giúp đỡ đầu tiên.”
Tô Khuynh Nhan mỉm cười đồng ý.
Nàng ấy trước kia rất thích cười, Tô Khuynh Nhan trước khi xuyên không lớn lên trong một gia đình hòa thuận, cũng hình thành một tính cách hay cười và luôn vui vẻ hòa nhã khi nói chuyện cùng người khác.
Bây giờ đang là lúc đồng áng bận rộn, từ giờ tới đầu giờ Thân, cũng chính là khoảng ba giờ chiều, Tô Đại Cầu cùng mấy đứa con cháu còn phải xuống ruộng thu hoạch lúa nước, không thể ở lại nhà Tô Khuynh Nhan quá lâu.
Mấy người con dâu của ông còn có việc thêu thùa cần làm ở nhà, sau khi nói với Tô Khuynh Nhan vài câu đều lần lượt rời đi.
Trong phòng Tô Khuynh Nhan chỉ còn lại Lưu Anh Anh và Tô Nguyệt Nga.
“Khuynh Nhan à, con nói hãy nói cho bà biết những ngày sắp tới đây có kế hoạch gì không?”
Lưu Anh Anh kéo Tô Khuynh Nhan ngồi lên chiếc giường vừa trải ở trong phòng, kéo lấy tay Tô Khuynh Nhan vỗ vỗ.
“Kiếm tiền mua đất xây nhà lớn, đón đệ đệ tới...” Tô Khuynh Nhan không giấu giếm mà nói ra kế hoạch tương lai của bản thân.
Chỉ là không có nói cụ thể muốn làm cái gì.
Lưu Anh Anh nghe xong thì choáng váng, như là có chút không tin được Tô Khuynh Nhan có thể làm được chuyện như vậy, một thiếu nữ xuất thân nông dân còn bị gia đình đuổi đi, được ăn no đã là tốt rồi, nào còn có thể nghĩ nhiều như vậy.
Ngược lại Tô Nguyệt Nga ở một bên lắng nghe, giơ ngón tay cái ủng hộ Tô Khuynh Nhan.
“Cố lên, Khuynh Nhan, ta tin ngươi.”
“Ừ, bà cũng hy vọng con có thể làm được việc mà con muốn.” Một lúc sau, Lưu Anh Anh nắm chặt tay Tô Khuynh Nhan, tỏ ý ủng hộ nàng.
Hai người họ còn muốn đưa Tô Khuynh Nhan về nhà, ở nhà bọn họ ăn cơm chiều xong rồi hẵng quay về, sau khi bị Tô Khuynh Nhan từ chối khéo, hai người vẫn không yên tâm mà trở về nhà của mình.
Trong nhà tranh lúc này cũng chỉ còn lại một mình Tô Khuynh Nhan.