Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, bị đuổi ra khỏi nhà, lại phải dọn dẹp nhà cửa một lúc, cơ thể có chút mỏi mệt, vết thương trên đầu cũng hơi âm ẩm đau, nàng không có ý định làm chuyện gì nữa nên ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc.
Sau khi tỉnh dậy đi tới gian bếp xây tạm bên cạnh nhà tranh để tìm đồ ăn mà Lưu Anh Anh đem tới.
Lấy ra từ trong đó một túi bột ngô, còn có một củ khoai lang cùng với gạo.
Dầu và muối cũng được đặt trên gờ bếp lò xây bằng đá.
Trên người nàng không có chút tiền nào, số đồ ăn này chính là toàn bộ tài sản của nàng, phải ăn dè mới được.
Vậy nên bữa tối hôm nay nàng định sẽ ăn bánh ngô cùng cháo khoai lang.
Như vậy có thể sử dụng lượng nguyên liệu ít nhất có thể, lại vừa được ăn no một chút cũng vừa có thể ăn ngon một chút.
Lúc trước khi nàng chuyển tới, có nhìn thấy vài nhánh hành mọc dại trên đường, vừa hay có thể hái một ít đem về băm nhỏ bỏ vào trong bột ngô.
Lúc hái hành dại, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Tô Khuynh Nhan quay đầu lại, nhìn thấy Tô Cẩn Du xuất hiện phía sau, nói: “Lại đây giúp tỷ tỷ hái chút hành lá đi, lát nữa tỷ tỷ sẽ nấu đồ ăn ngon cho đệ.”
“Vâng.”
Tô Cẩn Du vui vẻ đáp lại một tiếng, ngồi xổm bên cạnh Tô Khuynh Nhan.
Một đôi mắt tròn xoe đen nhánh lấp lánh nhìn chằm chằm Tô Khuynh Nhan, trên mặt là sự kiên định trước nay chưa từng có.
Thật tốt, tỷ tỷ thật sự không vứt bỏ nó.
“Cha và bọn họ có biết đệ đến đây tìm tỷ không?”
Tô Khuynh Nhan lại nhìn thấy một ít cây tể thái* dại mọc bên cạnh mấy cây hành, cúi đầu vừa hái tể thái vừa hỏi.
*”tể thái” – tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, cầm máu,...
Tô Cẩn Du lắc đầu, đắc ý nói: “Bọn họ không biết đệ tới tìm tỷ tỷ đâu, vừa nãy Vân Châu đến rủ đệ đi bắt cá dưới sông, bọn họ bèn cho rằng đệ đi theo Vân Châu để bắt cá, Cường Cường còn hét bảo đệ bắt nhiều cá một chút đem về cho nó.”
“Ừm.”
Tô Vân Châu là cháu trai của trưởng thôn, vừa nãy cũng đến giúp đỡ, Tô Khuynh Nhan nhờ nó giúp gọi Tô Cẩn Du ra ngoài.
Dựa vào cảnh ngộ của Tô Cẩn Du ở trong nhà, nhất định là nhóc còn không được ăn no.
Chỉ là không ngờ Tô Vân Châu còn nhỏ mà rất lanh lợi, biết tìm cái cớ đi gọi người.
Nàng thật ra không hề lo lắng đám người Tô Quang Diệu biết Tô Cẩn Du đến đây tìm nàng, ngược lại, nàng cảm thấy đám người Tô Quang Diệu rất mong Tô Cẩn Du đến tìm nàng mới đúng, như vậy họ còn có thể tiết kiệm được một ít lương thực kia.
Mà thôi cũng bỏ đi.
Tô Khuynh Nhan thấy số lượng cây tể thái và cây hành dại đã đủ, kéo Tô Cẩn Du trở lại nhà tranh.
Tô Cẩn Du tò mò chạy nhảy khắp nơi trong nhà tranh, hưng phấn chạy đến trước mặt Tô Khuynh Nhan: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, về sau đệ có thể sống ở đây cùng tỷ có phải không?”
Trong nhà tranh không có cha, không có nương của Cường Cường, không có đám người Cường Cường, chỉ có nhóc và tỷ tỷ, là căn nhà tốt nhất nhóc từng thấy.
Tô Khuynh Nhan hiểu được sự mong chờ trong mắt Tô Cẩn Du, gật đầu chắc chắn nói: “Ừ, sau này Tiểu Du sẽ có thể sống cùng tỷ tỷ, chỉ là hiện tại Tiểu Du phải chịu đựng một thời gian.”