Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Quang Diệu trước sau cũng là cha bọn họ, cho dù luật lệ quy định rằng Tô Quang Diệu có thể đoạn tuyệt quan hệ với nàng, cũng có thể khiến Tô Cẩn Du đoạn tuyệt quan hệ với lão ta, nhưng lại không thể làm ngược lại, để cho con cái chủ động đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ.
Càng không thể để nàng, một cô gái bị đuổi ra khỏi nhà cướp mất con trai của Tô Quang Diệu.
Muốn cho Tô Cẩn Du dọn ra ngoài sống cùng nàng, cũng chỉ có thể là do bản thân Tô Quang Diệu đồng ý cắt đứt quan hệ với Tô Cẩn Du mới được.
Tô Cẩn Du nhận được lời hứa hẹn của Tô Khuynh Nhan, hai mắt sáng lên gật gật đầu.
“Tiểu Du không sợ, Tiểu Du có thể chịu đựng một thời gian nữa, Tiểu Du tin tỷ tỷ sẽ không vứt bỏ đệ.”
“Tiểu Du ngoan, Tiểu Du lại đây giúp tỷ tỷ nhóm lửa đi, tỷ tỷ sẽ cho đệ ăn bánh bột ngô rất ngon.”
Căn bếp xây tạm bợ không lớn, cũng không chứa được hai người bọn nàng.
Khi đám người Tô Đại Cầu đến giúp đỡ, còn đem từ nhà đến hai bó củi khô.
Tô Cẩn Du ngồi ở trước bệ bếp, thuần thục nhóm lửa, trong nồi còn có gạo đã vo sạch và nửa nồi nước.
Cháo trong nồi đang sôi, Tô Khuynh Nhan lấy một củ khoai lang rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ khoảng 1cm, đặt sang một bên, đợi khi cháo sôi thì mới cho vào rồi nấu đến khi chín nhừ.
Trong lúc đó, nàng đi chuẩn bị nguyên liệu làm bánh xèo.
Không có trứng gà nên chỉ có thể làm được loại đơn giản.
Đầu tiên tìm một cái bát lớn, đổ nửa cân bột ngô vào, thêm nửa bát nước để bột ngô được trộn đều, rửa sạch hành dại, cắt nhỏ rồi cho cả vào với nhau, cuối cùng cho nửa thìa muối vào, khuấy đều.
Bếp lò xây tạm bợ chỉ đựng được một nồi nên phải đợi đến lúc cháo chín thì mới chiên bánh được.
Sau khi cháo trong nồi sôi lên, Tô Khuynh Nhan đổ khoai lang cắt nhỏ vào nồi, cháo phải đun ở lửa nhỏ một lúc mới có thể luộc chín hạt gạo bên trong.
“Tiểu Du, đệ ở đây canh lửa, tỷ ra ngoài một lát.”
Chỉ cần một người canh lửa là đủ, giờ Tô Khuynh Nhan ở lại trong bếp cũng không có việc gì làm cả.
Nàng đi thẳng ra ngoài tìm quanh xem có tỏi dại không.
Cây tể thái khi nãy nàng vừa nhổ về rất thích hợp để làm món rau trộn, rau trộn không cần thêm nếm các gia vị khác, nhưng vẫn cần dùng đến tỏi.
Đi được vài bước, nàng nhìn thấy vài củ tỏi dại bên đường.
Những thứ này dễ nảy mầm và phát triển nên ít nhiều sẽ mọc trên đường.
Tỏi dại có thể bảo quản được rất lâu, khi bẻ nhánh tỏi ném xuống đất, rất nhanh sẽ mọc ra nhiều những cây tỏi con, vì vậy Tô Khuynh Nhan liền đào thêm một ít mang về.
Về nhà cất đi để ăn sau hoặc giữ lại để trồng cũng được.
Khi về đến nhà, cháo trong nồi đã chín hẳn, nàng cẩn thận bưng cháo xuống.
Đặt chiếc chảo lớn đã được rửa sạch và đặt ở một bên từ lâu lên bếp.
Chảo nóng thì múc một thìa mỡ heo cho vào.
Đun cho mỡ nóng chảy ra, đổ bột vào rồi dùng thìa dàn đều bột ra, đợi cho đến khi các mặt có màu vàng nâu rồi khéo léo lật lại.
Cuối cùng cuộn vào, lấy ra và bày ra đĩa.
Tô Khuynh Nhan hòa rất nhiều bột, có thể làm được bảy tám chiếc bánh xèo.
Sau khi bánh xèo được chiên xong, một mùi thơm đậm đà tràn ngập khắp gian bếp, Tô Cẩn Du khẽ liếm môi, nuốt nước miếng, nhìn bánh xèo trên đĩa, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, đây là bánh xèo mà tỷ nhắc tới phải không? Thơm thật đó, còn thơm hơn cả mùi bánh bao hấp.”