Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi nằm xuống, nàng yếu ớt hỏi: “Tiểu thúc, con nói chuyện này cho tiểu thúc không phải để thúc đi đánh hai người kia, mà là có chuyện muốn thương lượng.”
Chuyện này Tô Khuynh Nhan đã lên kế hoạch trong hai ngày.
Nàng biết được bí mật của Điền Thúy Hoa và Vương Ma Tử, nên hai người nọ chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng.
Mà Điền Thúy Hoa cũng đã giết chết nguyên chủ, Tô Khuynh Nhan không cho phép bản thân sống chung dưới một mái nhà với mụ ta.
Điều mà nàng muốn bây giờ chính là tách ra khỏi nhà của Tô Quang Diệu, cũng muốn dằn mặt Điền Thúy Hoa và Vương Ma Tử, khiến hai kẻ đó không dám hành động liều lĩnh.
Tô Quang Uy nghe Tô Khuynh Nhan nói có chuyện muốn thương lượng thì nhanh chóng ngồi xuống, nén cục tức trong bụng lại.
“Con muốn thương lượng chuyện gì, nói đi để còn nghỉ ngơi cho tốt, chuyện của đôi cẩu nam nữ kia con cũng không cần phải quan tâm đâu.”
Trong mắt y, Tô Khuynh Nhan cũng mới chỉ là một tiểu nha đầu, có chuyện gì để mà bàn bạc chứ. Nhưng y cũng không muốn làm cháu gái buồn, nên vẫn ngồi xuống nghe.
Tô Khuynh Nhan chống tay ngồi dậy, hỏi: “Tiểu thúc, ngoài Ngưu đại phu ra, còn có ai biết con bị thương nữa không ạ?”
Tô Quang Uy suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không có đâu, chỉ có ta và Ngưu đại phu thôi, mà Ngưu đại phu cũng rất ít qua lại trong thôn, ngài ấy cũng không phải người nhiều chuyện, sẽ không nói cho người khác đâu.”
Không ai biết sao?
Vừa hay.
Tô Khuynh Nhan hài lòng mà gật đầu: “Vậy đi, để đề phòng, ngày mai tiểu thúc đến nhà Ngưu đại phụ giúp ông ấy vài việc, rồi dặn dò ông ấy đừng nói cho người khác chuyện con dưỡng thương ở nhà tiểu thúc.”
“Còn nữa, ngày mai con sẽ về nhà. Tiểu thúc nhớ đừng để người ta biết nhé.”
Tô Khuynh Nhan nói tiếp.
Lúc nàng đến nhà tiểu thúc không có ai trông thấy. Ngày mai cũng phải chọn thời điểm vắng người để đi về. Chỉ cần Tô Quang Uy và Ngưu đại phu không tiết lộ ra ngoài thì sẽ chẳng ai biết.
“Tại sao phải làm vậy? Cháu gái ta bị thương, ở nhà ta dưỡng thường mấy ngày cũng không được sao?”
Tô Quang Uy nghe xong thì cảm thấy khó hiểu, y cũng chẳng hiểu vì sao chuyện này có gì không được nói ra ngoài.
Tô Khuynh Nhan chậm rãi nói: “Là thế này, con định…”
Nàng nói cho Tô Quang Uy nghe qua về kế hoạch của mình, bao gồm cả lý do tại sao nàng phải làm vậy và sau khi chuyện này xong xuôi, nàng sẽ làm gì tiếp theo.
Tô Quang Uy nghe xong thì hai mắt sáng rực lên, miệng thì cứ khen ngợi: “Được, tiểu thúc nhất định sẽ chịu đựng. Đợi đến khi chúng ta có khả năng giải quyết đôi cẩu nam nữ kia, ta nhất định phải cho chúng một trận.”
Thế là sáng sớm hôm sau, dưới sự giúp đỡ của tiểu thúc, Tô Khuynh Nhan lặng lẽ rời khỏi nơi này. Sau đó, Tô Quang Uy đến nhà của Ngưu đại phu phụ việc giúp ông, cũng bảo ông giữ bí mật chuyện này.
Trong nhà Tô Quang Diệu, Điền Thúy Hoa nhìn Tô Cẩn Du vừa mới đi cắt cỏ từ trên núi về với ánh mắt ghét bỏ, quát: “Còn không nhanh đi ra ruộng giúp cha ngươi. Lại còn nghĩ rằng đi cắt cỏ về là không cần làm gì nữa sao… Đi nhanh đi, đừng có ở nhà ngứa mắt ta.”
“Nương, con… con muốn đi tìm tỷ tỷ…”
Tô Cẩn Du cúi đầu, nhỏ giọng nói, hai bàn tay nắm chặt lấy y phục.
Tỷ tỷ đã hai ngày chưa về nhà rồi, nhóc rất muốn đi tìm tỷ tỷ. Nhóc cứ sợ có phải Tô Khuynh Nhan gặp chuyện không may ngoài kia hay không.