Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp

Chương 7: Chương 7: Hai tỷ đệ này chỉ biết ăn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nên là khi Tô Quang Uy muốn đưa ông trở về, Ngưu đại phu ngăn y lại: “Không cần đâu, lão phu có thể tự về được, ngươi mau đi sắc thuốc đi.”

Nói xong, ông xoay người đi mất.

Dù lúc này mặt trời đã lặn, nhưng trời vẫn chưa tối hẳn.

Cũng chỉ là đi bộ trong thôn thôi, chẳng phải vấn đề gì lớn.

Tô Quang Uy nghe theo ông, còn nói ngày mai sẽ giúp ông thu hoạch lúa nước.

Nhà của Tô Quang Uy có tổng cộng bốn gian. Trong đó có ba gian đặt cạnh nhau, một gian là phòng bếp, một gian là phòng riêng của y, gian còn lại nhà kho, để một số dụng cụ đồng áng.

Gian nhà trong cùng là của hai ông bà.

Ông cụ rất thích yên tĩnh, vậy nên mới chọn gian cuối cùng làm phòng ngủ.

Với lại, tai người lớn tuổi cũng không còn rõ lắm, những ồn ào ngoài sân thường sẽ không nhận ra.

Nhưng ông cụ ngủ cũng không dễ dàng lắm. Dù tai không được tốt lắm nhưng mũi vẫn còn thính như thường.

Để cho hai người không ngửi thấy mùi thuốc và phát hiện ra, lúc sắc thuốc, Tô Quang Uy cố ý đưa thuốc ra xa một chút...

Cứ như vậy, Tô Khuynh Nhan bí mật ở trong nhà của tiểu thúc hai ngày. Giữa lúc làm việc, Tô Quang Uy cũng sẽ bớt chút thời gian trở về đưa đồ ăn cho nàng…

Tuy vết thương trên đầu chưa lành hẳn, nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Tô Khuynh Nhan cũng không bất tỉnh cả ngày như hai ngày trước nữa.

Đêm đó, khi ông bà nội đã đi ngủ, Tô Quang Uy mới bưng bát thuốc tới cho Tô Khuynh Nhan.

Nàng cầm bát lên uống, rồi nói: “Tiểu thúc, có phải thúc đang thắc mắc về vết thương trên đầu con từ đâu mà có, đúng không?”

Tô Quang Uy gật đầu: “Ừ, con nói cho tiểu thúc biết, tiểu thúc trả thù giúp con.”

“Nói cho thúc thì có thể, nhưng tiểu thúc phải đồng ý với con sẽ giữ bí mật chuyện đó. Tiểu thúc không được kể cho bất kỳ ai đấy, được không ạ?”

Trong lòng nàng có vài ý định, và trước khi việc đó hoàn thành, đây vẫn sẽ là một bí mật, không thể để ai biết, nếu không sẽ ảnh hưởng tới những việc sau này…

Tô Quang Uy cau mày, có chút khó hiểu. Y còn tưởng đứa cháu gái này đã thông minh lên một chút rồi, sao bây giờ lại ngơ ngơ thế này. Đã bị người ta đánh, lại còn muốn giữ bí mật cho người ta?

Biết được Tô Quang Uy đang nghĩ gì, Tô Khuynh Nhan lại nói tiếp: “Nếu tiểu thúc không muốn giữ thì thôi vậy, con cũng không nói đâu.”

“Được rồi, được rồi, tiểu thúc hứa sẽ giữ bí mật, nói cho tiểu thúc đi, để ta xem ai cả gan mà dám đánh con thành ra như vậy.”

Tô Quang Uy vừa nói vừa nghĩ, chắc là không được rồi, y còn đang định âm thầm tìm kẻ đấy trả thù đây, nhưng vội vàng đồng ý với Tô Khuynh Nhan.

Tô Khuynh Nhan cũng biết tiểu thúc của nàng không thật lòng, nhưng vẫn kể lại toàn bộ sự việc.

Nàng tin rằng những lời tiếp theo chắc chắn sẽ khiến tiểu thúc giữ bí mật.

Tô Quang Uy nghe xong, biết được là Điền Thùy Hoa và Vương Ma Tử đánh Tô Khuynh Nhan, y giận dữ đứng bật dậy.

“Đôi cẩu nam nữ đáng chết này, đã làm chuyện xấu rồi lại còn muốn giết người diệt khẩu, ta nhất định phải đánh chết hai kẻ đó, kẻo chúng làm ô uế thôn làng của chúng ta…”

Tô Khuynh Nhan biết Tô Quang Uy sẽ phản ứng như thế này, thế là nàng “Ối” một tiếng, giả bộ như sắp ngất.

Trong chớp mắt, Tô Quang Uy quên mất chuyện mình muốn đi đánh người, chạy về phía cháu gái, đỡ nàng nằm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.