Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có lẽ nhìn ra được đây là một người thật sự quan tâm tới nàng, Tô Khuynh Nhan sau khi dặn dò tiểu thúc xong thì không nói gì thêm nữa. Nàng thả lỏng cả người, sự mệt mỏi nhanh chóng ấp tới.
Lúc Tô Quang Uy mở miệng hỏi, nàng nhắm mắt lại, nghiêng người…
Tiểu thúc thấy thế thì ôm nàng vào trong phòng riêng, để nàng nằm lên giường, rồi đắp chăn lại.
Trong nhà có hai người tuổi cao sức yếu, nên cũng chỉ có Tô Quang Uy là còn thức.
Y cũng nhìn ra được Tô Khuynh Nhan bị thương không hề nhẹ, rồi lại nghĩ tới đống thảo dược cháu gái mang về.
Y nhìn đống cỏ đó rồi suy nghĩ một lát…
Thôi vậy, tốt nhất vẫn nên mời Ngưu đại phu trong thôn tới xem quan tình hình.
Tô Quang Uy vét hết hai trăm đồng trong nhà ra, rồi đi thẳng tới trung tâm của thôn làng.
Nhà của Ngưu đại phu ở ngay giữa thôn, muốn tới đó thì phải đi qua nhà của Tô Khuynh Nhan.
Lúc Tô Quang Uy đi ngang qua cửa nhà, y dừng lại đó, do dự không biết có nên vào báo với đại ca một tiếng chuyện Tô Khuynh Nhan bị thương hay không.
Đúng lúc này, giọng của Điền Thúy Hoa từ trong sân vọng ra: “Con nha đầu chết tiệt kia, đến bây giờ còn chưa mò mặt về nữa. Chắc chắn là lại chạy đi chơi nữa rồi chứ gì. Tốt nhất là nó nên đi luôn đi, còn về đây thì ta phải dạy dỗ nó cho tốt mới được. Nó giống y như nương nó vậy… cứ khiến người ta kinh tởm.”
“Quan tâm tới con nha đầu kia làm gì, nó chết bên ngoài có khi còn tốt hơn… Mau đi nấu cơm đi, không thấy Cường Cường đang đói bụng đây à?”
Người đang nói chính là đại ca của Tô Quang Uy, cũng là cha của Tô Khuynh Nhan, còn Cường Cường là con trai út của lão. Không thấy Khuynh Nhan về cũng chẳng biết ra ngoài đi tìm, chỉ biết ngồi trong nhà mà chửi bới, thậm chí còn mong nàng chết luôn ở bên ngoài thì càng tốt. Trong lòng lão, cũng chỉ có đứa con trai Cường Cường. Tô Quang Uy thở dài một hơi.
Y cũng từ bỏ ý định thông báo cho đại ca về chuyện của chính con gái lão.
Khuynh Nhan bị thương nặng như vậy mà vẫn không về nhà, chắc nàng biết được về tới nhà rồi thì cũng chẳng có ai quan tâm tới vết thương…
Tô Quang Uy nhanh chóng tới nhà của đại phu. Sau khi giải thích qua tình hình, Ngưu đại phu vội vàng ăn nốt hai miếng cơm rồi lấy hộp thuốc theo Tô Quang Uy về nhà.
Sau khi kiểm tra vết thương cho Tô Khuynh Nhan, Ngưu đại phu cau mày nói: “Hiện giờ lão phu không có đầy đủ thuốc ở đây, mà đã trễ như này rồi, e là… “
“Ngưu đại phu, nhờ ngài nhìn xem những thứ cỏ cây này có phải thuốc không? Có tác dụng cho vết thương của Khuynh Nhan không?” Tô Quang Uy ngay lập tức lấy đống thảo dược mà Khuynh Nhan đưa cho y ra.
Ngưu đại phu cầm lấy lật qua lật lại, ông nhíu mày, vuốt bộ râu rồi thốt lên: “Tuyệt vời, rất tuyệt vời, những loại thảo mộc này cực kỳ tốt, mà kê đơn cũng vừa đủ. Thuốc này là vị cao nhân nào kê đây?”
“Nếu đã như vậy, sau khi đưa ngài về thì ta sẽ đi sắc thuốc ngay.”
Tô Quang Uy nghe nói những thứ này có tác dụng, thật sự chỉ ước có thể đun ngay bây giờ rồi đưa cho Tô Khuynh Nhan uống, thậm chí Ngưu đại phu hỏi thêm cũng không nghe được.
Mặc dù Ngưu đại phu thật sự rất muốn biết người kê thuốc là ai, nhưng ông cũng biết lúc này thì người bệnh là quan trọng nhất, không thể làm chậm trễ thời gian của người ta được.