Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xem ra suy đoán của nàng không sai, Tô quang Diệu thật sự không tính để nàng và Tô Cẩn Du rời đi cùng nhau…
Tô Cẩn Du kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng bò qua ôm lấy cánh tay Tô Khuynh Nhan: “Không muốn, không muốn, con không muốn rời xa tỷ tỷ đâu… Con muốn đi cùng với tỷ tỷ…”
Tô Quang Diệu tức giận tới mức suýt thì hộc máu, đứa lớn khiến người ta chán ghét thì thôi đi, sao ngay cả đứa nhỏ cũng ngang ngược không nghe lời như thế, nếu như không phải giữ nó lại còn chút tác dụng thì lão ta chỉ mong sao tống cổ hết bọn chúng đi cho rồi… Mắt lão ta đỏ hồng, đi qua thô bạo kéo cổ áo của Tô Cẩn Du quát lớn: “Câm miệng.”
Nhìn thấy nhóc con sắp bị ném sang một bên, Tô Khuynh Nhan vội vàng ôm lấy Tô Cẩn Du.
Sức lực của nàng lớn, ngay cả Tô Quang Diệu cũng không sánh bằng.
Động tác này của nàng lại dấy lên hỏa khí của Tô Quang Diệu, lão ta tức giận tới mức thịt trên mặt đều rung lên, thở phì phò trừng mắt nhìn Tô Khuynh Nhan: “Con khốn, buông ra ngay…”
Tô Khuynh Nhan không buông tay, chẳng biết từ khi nào trên khuôn mặt nàng đã ướt đẫm nước mắt, khóc thút thít nhìn Tô Quang Diệu: “Cha, con cầu xin cha, cầu xin cha đừng đuổi con ra khỏi nhà, con là con gái của cha mà, cả đời này con mãi mãi là con gái của cha, Tiểu Du cũng vĩnh viễn là đệ đệ con, con không muốn đi, cầu xin cha, cầu xin cha cho con ở lại…”
“Ta không có phúc phận làm cha của ngươi, sau khi bước ra khỏi cửa nhà này, coi như ngươi và nhà chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì hết, cho dù ngươi có chết đói cũng không liên quan đến chúng ta.”
Vốn dĩ Tô Quang Diệu còn có chút do dự khi đuổi Tô Khuynh Nhan ra khỏi nhà, lo sợ nha đầu này ra ngoài rồi sẽ không kiểm soát được nữa, bây giờ thấy nha đầu này như vậy, lão ta lập tức kiên định với ý tưởng muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Vẫn là nương bọn trẻ và Vương đại ca nói đúng, đuổi nha đầu chết tiệt này ra khỏi nhà rồi giữ lại thằng nhóc thối kia, không chỉ…
Lời nói này là thứ Tô Khuynh Nhan muốn, chỉ là nói miệng không có bằng chứng.
Nàng vỗ lưng an ủi Tô Cẩn Du, con ngươi xoay chuyển, “ Cha, nếu cha và nương đều nghĩ không để ý đến con như vậy nữa, con có thể rời đi nhưng có thể để cho Tiểu Du rời đi cùng con hay không, con bảo đảm, coi như không có công văn cắt đứt quan hệ thì sau khi chúng con rời khỏi đây dù cho có chết đói cũng sẽ không quay về tìm cha.”
Công văn cắt đứt quan hệ?
Đúng vậy, làm sao lại quên cái thứ này được chứ.
Nếu như không có thứ này, lỡ như sau này nha đầu chết tiệt kia rời khỏi nhà không nuôi nổi bản thân nữa lại chạy về đây thì làm sao bây giờ.
Tô Quang Diệu hướng về phía phòng bếp hô một tiếng: “Cường Cường, đi, mau đi gọi trưởng thôn tới đây, nói rằng cha có chuyện gấp cần nói với ông ấy.”
Tô Khuynh Nhan cuống lên, buông Tô Cẩn Du ra rồi bò về phía Tô Quang Diệu: “Cha, cầu xin cha, cầu xin cha đừng gọi ông trưởng thôn tới đây, cho dù không có công văn cắt đứt quan hệ con thề chắc chắn sẽ không quay về tìm cha, chỉ cần cha để Tiểu Du đi cùng con là được, chúng con sẽ cách cha cực xa. Một khi cha gọi trưởng thôn tới, chúng ta sẽ thật sự không còn bất cứ quan hệ gì, cha, cầu xin cha, cầu xin cha đừng gọi ông trưởng thôn tới đây mà, con… Con… Sau này con sẽ không bao giờ tranh cãi với nương, cũng không bắt nạt Cường Cường nữa, con biết sai rồi, cha, con biết sai rồi mà…”