Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Khuynh Nhan vừa nói vừa khóc, khuôn mặt bầu bĩnh nhìn cực kỳ thê thảm.
Nàng càng dùng cái dạng này lấy lòng Tô Quang Diệu thì càng khiến lão ta quyết tâm phải viết công văn cắt đứt quan hệ ném cho Tô Khuynh Nhan, từ nay về sao lão ta sẽ không còn đứa con gái xấu xí như vậy nữa. Người trong thôn cũng không còn chê cười lão ta nuôi ra được một đứa con gái xấu xí như vậy.
Nhà thôn trưởng cách nhà bọn họ có chút xa, dù thôn trưởng có muốn đến đây cũng không nhanh như thế.
Tô Quang Diệu nhìn khuôn mặt vốn đã xấu ma chê quỷ hờn của Tô Khuynh Nhan, lại còn khóc lóc nước mắt đầy mặt nên càng xấu xí hơn, lão ta cảm giác hai mắt mình đều bị đầu độc luôn rồi, trong lòng ghê tởm, quay người đi về phía nhà bếp.
“Nương bọn nhỏ, nhốt hai đứa chết dẫm kia vào phòng chứa củi đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”
Hiện tại lão ta không muốn nhìn tới Tô Khuynh Nhan, sợ chính mình nuốt không trôi.
“Ôi, ta đi ngay đây.”
Điền Thúy Hoa đáp lại một câu, tâm không cam tình không nguyện đi tới chỗ Tô Khuynh Nhan cùng Tô Du Cẩn.
Tô Quang Diệu đã đi vào trong bếp, Tô Khuynh Nhan dùng âm thanh chỉ có nàng và Điền Thúy Hoa nghe được hỏi: “Bà nói với ông ta như thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào chứ, nói đứa mập chết bầm như ngươi ở trong nhà ăn nhiều như vậy, còn không bằng tính toán đuổi ra khổi nhà, dù sao ngươi lớn lên vừa béo vừa xấu, nuôi ở nhà cũng không gả đi nổi, muốn dựa vào ngươi để bán lấy tiền là không có khả năng, để ngươi ra ngoài tự sinh tự diệt là tốt nhất.”
Điền Thúy Hoa tức giận nói.
Trong lòng Tô Khuynh Nhan thở dài, xem ra lớn lên vừa béo vừa xấu cũng không phải chuyện không tốt.
Tuy nhiên nàng tin tưởng đây chỉ là một phần nguyên nhân trong đó, còn nguyên nhân khác là…
“Bà còn nói với ông ta rằng có thể đuổi tôi ra ngoài, giữ Tiểu Du lại, như vậy không chỉ có thể tiết kiệm được lương thực mà còn có thể kiểm soát được tỷ đệ chúng ta có đúng không?”
Ánh mắt Điền Thúy Hoa có chút bối rối, khi bình tĩnh lại lập tức ngang ngược mà trừng lại Tô Khuynh Nhan: “Ngươi cho rằng tỷ đệ các ngươi có cái thứ gì quý giá hả, ta còn ước sao hai tỷ đệ các ngươi mau chóng cút xéo ra khỏi nhà…”
“Phải không? Nếu như trên người hai tỷ đệ bọn ta không có thứ gì quý giá, vậy làm sao bà lại nhẫn nhịn chúng ta thời gian dài như vậy?”
Tô Khuynh Nhan khẽ cười nói.
Mẹ kế đều chẳng khác gì nhau muốn đuổi con vợ trước ra khỏi nhà.
Vừa lúc triều đại này còn có luật pháp quy định đứa trẻ đủ mười một, mười hai tuổi là có thể đuổi đi, Điền Thúy Hoa vậy mà có thể dung túng hai tỷ đệ bọn họ, nói trên người bọn họ không có đồ tốt gì, lời này nói cho quỷ nghe sao?
Nàng cũng chẳng nhìn thấy chút gì tình thương của cha từ trên người Tô Quang Diệu.
Nhưng trong thời điểm này lão ta lại muốn giữ Tô Du Cẩn lại… Ha ha, nàng bắt đầu có chút hứng thú với đồ vật của Tô Quang Diệu và Điền Thúy Hoa rồi đấy.
Điền Thúy Hoa oán giận trừng mắt nhìn Tô Khuynh Nhan, nói: “Chẳng biết ngươi đang nói cái gì, còn không bước nhanh vào cái phòng chứa củi của chính mình đi, chẳng lẽ còn chờ ta động tay kéo các ngươi đi vào à.”
“Tiểu Du, đi thôi.”
Tô Khuynh Nhan đứng dậy kéo tay Tô Cẩn Du, đi về phía phòng chứa củi.
Đó cũng chính là nơi ngày thường bọn họ sống.