Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vợ của trưởng thôn, Lưu Anh Anh, ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên trán, liếc thấy một bóng người to lớn.
Bà ngay lập tức vui vẻ hỏi: “Khuynh Nhan, con về rồi à? Hai ngày nay đi đâu thế, không thấy con ra ngoài làm việc.”
Trước đây, quan hệ với người trong thôn của nguyên chủ rất tốt, đại khái là bởi vì bản thân nàng ấy lương thiện, lại còn mập mạp. Mọi người ai cũng cảm thấy người mập mạp là người có phúc, nên cũng cảm thấy người mập mạp rất đáng yêu.
Vậy nên ai cũng vui vẻ trò chuyện với nàng ấy.
Tô Khuynh Nhan quay lại, nhìn thấy người gọi mình là ai, đáp: “Bà trưởng thôn ạ. Hai ngày này con bị thương ở đầu, vẫn đang chữa ạ. Chờ con lên núi kiếm củi xong sẽ về giúp người làm việc.”
“Đứa nhỏ này, còn đang bị thương đấy, sao không ở nhà nghỉ ngơi đi, ra ngoài này làm cái gì? Mồ hôi đổ ròng ròng đây này. Lại đây ngồi nghỉ đi, để ta bảo tên tiểu tử thối nhà ta đi nhặt cho.”
Nhìn thấy đầu Tô Khuynh Nhan bị băng như quả bóng, bà đau lòng nói, tiện tay đẩy đứa cháu bên cạnh: “Mau đi nhặt củi giúp Khuynh Nhan tỷ tỷ đi.”
Khi nương của nàng còn sống, Lưu Anh Anh cũng thường xuyên qua lại với nhà họ. Sau khi người mất, bà lại lo lắng cho hai đứa nhỏ, nên vẫn thường xuyên tìm cớ đến thăm.
Nên đối với nhà họ, bà cũng biết đôi chút.
Lưu Anh Anh biết rằng hằng ngày, Tô Quang Diệu và Điền Thúy Hoa sẽ giao rất nhiều việc cho hai tỷ đệ nhà này, nếu làm không xong thì ngày hôm đó sẽ không có cơm ăn.
Có điều bà không biết, ngoại trừ không có cơm ăn, thì hai đứa còn có thể bị đánh nữa.
Thế nên bây giờ bà mới gọi hai đứa nhỏ lại ngồi nghỉ, để cháu trai mình đi nhặt thay.
Bên cạnh nhà của Lưu Anh Anh là nhà của Đàn Thu Hương, cũng là nhà anh họ của trưởng thôn.
Bà đang nhổ cỏ cùng Lưu Anh Anh trên đồng, nghe thấy Lưu Anh Anh nói chuyện với Tô Khuynh Nhan thì cũng dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi há hốc mồm hỏi: “Ôi trời, Khuynh Nhan à, đầu con làm sao đấy, sao lại thành ra như này? Lại đây bà xem nào?”
“Bà Đàn à, con không sao đâu ạ. Còn bà trưởng thôn, bà cứ bảo Vân Chu ở lại giúp bà đi ạ, con nhặt củi xong rồi sẽ quay lại giúp bà sau.”
Nói xong, Tô Khuynh Nhan kéo Tô Cẩn Du đi nhanh hơn về phía ngọn núi.
“Trời ạ!” Lưu Anh Anh giậm chân, quay lại nhìn Đàn Thu Hương, bất đắc nói: “Đứa nhỏ này, thật là, bị thương như vậy rồi mà vẫn còn cậy mạnh được.”
Đàn Thu Hương nhún vai, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ. Bà liếc qua mấy bắp ngô đã chín, bẻ một bắp, rồi nói: “Đợi khi nha đầu kia xuống thì ta cho nó ăn nhiều một chút. Bắp này cũng ngon đấy, nha đầu kia có vẻ thích ăn.”
“Được, ta cũng đi đào vài củ khoai lang cho hai đứa. Tiểu Du gầy quá, phải ăn nhiều mới được”
Liễu Anh Anh cúi xuống nhặt cái cuốc lên, xới đất hai lần, sợ cuốc làm hỏng khoai lang nên lại ngồi xổm xuống, dùng liềm nhặt từng củ ra.
Tô Khuynh Nhan nhanh chóng mang đệ đệ vào trong núi. Tô Cẩn Du nhìn thấy có mấy cành cây khô cách đó không xa, thế là chạy tới nhặt lên, còn vẫy vẫy vài cái: “Tỷ tỷ, bên này nè, ở đây có nhiều củi khô lắm.”
Nàng thấy thế thì bật cười. Đệ đệ ngây thơ của nàng có lẽ nghĩ rằng hai người lên đây chỉ để nhặt củi.
Tình cờ là nàng cũng đang cần loại củi này.