Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhóc còn nói rằng, Điền Thúy Hoa không phải nương của họ thì tốt quá, như vậy thì nhóc sẽ không buồn khi bị đối xử như vậy.
Bây giờ thì cầu được ước thấy, tại sao lại không vui vẻ cho được.
Cũng tại nguyên chủ coi Tô Cẩn Du quá yếu ớt mà thôi.
Tô Khuynh Nhan vươn bàn tay còn lại xoa đầu đệ đệ, gật đầu đáp: “Ừ, bà ta không nương của chúng ta. Nương của chúng ta, người đã mất rồi.”
Tô Cẩn Du đã chín tuổi, có những việc nhóc có quyền biết.
Cũng như có những thứ nhóc phải chịu.
Đang vui vẻ vì nữ nhân xấu xa kia không phải nương của mình, nghe Tô Khuynh Nhan nói nương đã mất rồi, ngay lập tức Tô Cẩn Du ngẩn người ra, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
Nhóc lau mặt, rồi nói với tỷ tỷ: “Tỷ đừng buồn nhé. Cho dù có chuyện gì, đệ sẽ bảo vệ tỷ thật tốt mà.”
“Được, tỷ chờ Tiểu Du bảo vệ tỷ.”
Tô Khuynh Nhan nhìn đệ đệ vẫn còn nhỏ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Hai người rời khỏi nhà, đi được một đoạn xa, đến bên bờ ruộng, nói đó có rất những thôn dân đang cặm cụi làm việc.
Hầu hết mọi người ai cũng quý hai đứa nhỏ, bởi vì chúng rất tốt bụng.
Khi làm xong việc, đôi lúc họ sẽ giúp đỡ người khác.
Thấy đầu của Tô Khuynh Nhan phải quấn vải trắng, có người quan tâm hỏi: “Khuynh Nhan à, trên đầu con sao thế? Bị thương à? Hôm qua ta nghe cha con bảo con không về nhà, vết thương này đã đi gặp đại phu chưa?”
“Khuynh Nhan à, nhóc còn đang bị thương như thế, sao không ở nhà mà nghỉ ngơi đi, ra ngoài phơi nắng làm gì, nếu bệnh mà nặng lên là không ổn đâu.”
“Khuynh Nhan, Tiểu Du, hai đứa đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì sang nhà ta đi, thím mấy đứa vừa làm bánh ngô đấy, ngon lắm.”
Nghe tới đây, Tô Khuynh Nhan mới biết mình xuyên tới một thôn làng nhỏ, hầu hết mọi người ở đây đều rất chất phác.
Cũng chẳng ai tàn nhẫn như đám người Điền Thúy Hoa.
Nàng trả lời từng người một. Hết Tông thúc thúc rồi đến Minh thúc thúc. Miệng lưỡi ngọt, cứ chọc mọi người cười hớn hở.
Xong rồi, nàng không dẫn đệ đệ đến nhà mọi người để xin ăn.
Nàng biết cuộc sống của người ở đây không hề dễ dàng, nên nàng dắt Tô Cẩn Du tới…
“Tỷ, đệ không cố ý đâu.”
Cái bụng đói của Tô Cẩn Du lại kêu lên. Nó ngẩng đầu nhìn Tô Khuynh Nhan, trong mắt có chút áy náy.
Cứ như thể có cái bụng đói là chuyện không đúng vậy.
Tất cả đều là bóng ma tâm lý do Điền Thúy Hoa và Tô Quang Diệu đánh đập khi còn ở Tô gia.
Hai kẻ kia chưa bao giờ cho tỷ đệ bọn họ ăn no một bữa, nhưng cũng không cho phép họ kêu đói.
Nếu để phát hiện, nhất định sẽ bị chúng đánh một trận.
Tô Khuynh Nhan cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ: “Tiểu Du chờ chút nhé, tỷ dẫn đệ đi tìm đồ ăn ngay nhé.”
“Vâng ạ.”
Thấy Tô Khuynh Nhan không những không trách mà còn cười, Tô Cẩn Du gật đầu thật mạnh, chậm rãi nở một nụ cười.
Bây giờ là đầu giờ Tý, tức là chín giờ sáng, ánh nắng vẫn còn khá dịu, hầu hết mọi người trong thôn đều thích ra ngoài vào giờ này.
Ngoài việc ra đồng gặt lúa, còn có một số người già dắt trẻ nhỏ ra ngoài đồng bắt sâu rồi tưới nước cho cây.
Gần chân núi, có vài mẫu đất người ta dùng để trồng rau, ngô, đậu nành…
Tô Khuynh Nhan muốn lên núi. Nàng nắm tay Tô Cẩn Du đi ngang qua ruộng của vài gia đình.