- Ầm
Đám người phó viện trưởng ngoài thành cùng đám Bạch Tư Thường trong thành liền trợn mắt. Trong lòng vui mừng không thôi, -Thông Qua, Thật sự Thông qua!
Tiếng động lớn vang lên lúc này là do Mập mạp ngã sấp mặt xuống đất tạo ra. Hắn lúc nảy nghĩ sẽ có va chạm khi thông qua cách cửa không gian nên lao đi như tên bắn. Hắn không khác gì một con lợn rừng cằm khiên đất đâm đầu vào bẩy cả. Ngay khi thông qua cửa không gian thì vấp ngã vì chạy quá đà. May sao có khiên đất nên cũng không bị làm sao, chỉ là bùn đất đầy mình mà thôi.
Nhất Thành nhìn mập mạp ngã dưới đất thì cười lớn:
- Ha..Ha..Ha.. Mập mạp! Ta bảo ngươi đi qua chứ đâu phải xông qua.
Mập mạp ngồi dậy mếu máo không thôi:
- Sao ngươi không nói sớm?
Nhất Thành cười khoái trá một trận. Nhưng đúng lúc này pháp lực hắn cạn kiệt, run tay, cả cánh cửa không gian đóng lại. Cấm chế trở lại như cũ, lực phản chấn đánh bật hắn lùi lại vài bước. Dù sao, giờ đây cảnh giới pháp lực của hắn còn quá kém. Cảnh giới hắn mạnh hơn pháp sư bình thường gấp mấy lần, nhưng năng lượng phép thuật cũng không đủ để thi triển phép thuật không gian lâu dài.
Bạch Tư Thường vội vàng đỡ hắn:
- Nhất Thành, không sao chứ?
- Ta không sao! Do dùng hết năng lượng ma pháp mà thôi.
Nhất Thành nhanh chóng nhập định hồi phục năng lượng ma pháp. Vừa hấp thụ hai loại năng lượng cùng lúc, hắn hồi phục rất nhanh. Thậm chí đã giúp hắn đạt đên Rb sơ kỳ đỉnh phong, chuẩn bị đột phá trung kỳ. Hắn cũng không lấy làm kỳ với loại tốc độ tu luyện này.
Thấy Nhất Thành tĩnh lại, Bạch Tư Thường hỏi:
- Có thể mở cấm pháp thêm lần nữa không? Lần này Phó viện trưởng sẽ tiến vào. Chúng ta cần sức mạnh của họ bảo vệ trong thành.
- Không có vấn đề gì. Ta sẽ mở lần nữa.
Nhất Thành lần nữa mở cấm chế, nhanh chóng phó viện trưởng lợi dụng cơ hội lao vào nhanh như chớp. Theo sau còn là hai tên đệ tử của thư viện. Hắn chỉ có thể chèo chống mở cắm chế trong mười hơi thở. Có thể thấy được tốc độ bọn hắn nhanh gấp mấy lần lúc nảy mập mạp xong qua.
Phó viện trưởng, Phất Nhân, tiến đến vỗ vỗ vai Nhất Thành khen ngợi:
- Nhóc con, chúng ta lại gặp nhau. Khá lắm. Không nghĩ tới thiên phú ngươi ghê gớm đến thế, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ không gian phép thuật tạo thành cắm chế này rồi.
Phía sau phó viện trưởng hai vị đệ tử một nam một nữ đệ tử cũng gật gật đầu tán thưởng. Nam thì khí độ bất phàm, nữ thì yểu điệu ngọc ngà. Cả hai người phong thái rất nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng tạo cho người ta cảm giác không dám khinh thường.
Nhất Thành nhìn qua mọi người rồi chắp tay với phó viện trưởng:
- Phó viện trưởng ngài quá khen, ta chỉ may mắn thôi. Phó viện trưởng, ta định đưa người thường trong thành rời đi. Được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ngài thấy sao?
Lão vỗ vỗ vai Nhất Thành bảo:
- Uh, Vậy là tốt nhất! Ngươi đi nghỉ ngơi đi, tí nữa còn phải nhờ ngươi mở cấm pháp giúp mọi người trong này thoát khốn. An toàn ở đây thì ngươi cứ yên tâm. Hai tên đệ tử này ở đây là đủ rồi. Ta đi xem xét xung quanh thế nào. Tư Thường, nhanh chóng tập trung người bên kia qua đây. Người thường nhanh chóng rời đi Thiên Long Thành càng nhanh càng tốt. Ta cảm nhân được, phía trung tâm thành sắp có bạo động.
Mới nói xong thì lão đạp không lướt gió, tiến về trung tâm thành. Nhất Thành liếc nhìn qua mọi người rồi ngồi xuống tiến vào nhập định, hồi phục năng lượng trong cơ thể. Mập mạp bên ngoài thì ngơ ngác nhìn vào trong, lần này vui rồi, ra rồi thì không vào nữa. Bạch Tư Thường thì đi thông báo chuyện này với Mộc Nhân. Bảo bọn hắn đưa người qua đây.
Ngay khi Nhất Thành hồi phục, mở mắt ra liền thấy một đám lóc nhóc con được đưa đến cổng thành đang đứng xếp hàng dài ngăn nắp chờ đợi. Bên cạnh là người lớn đang dặn dò gì đó. Bọn nhóc này mặt mày tái nhợt, trên mặt vẫn mang theo nét sợ hãi. Hình như chúng được bảo giữ im lặng nên không có tên nào dám lên tiếng hay nhúc nhích, đứng nghiêm chỉnh thành hàng. Nhất Thành cảm thấy tội cho đám nhóc này, bọn nó còn quá nhỏ để chịu đả kích lớn như vậy. Hắn nhìn Bạch Tư Thường hỏi:
- Sư huynh có cách nào giúp đám nhóc này không? Bọn chúng chịu kích động quá lớn, nếu như vậy lớn lên tâm lý sẽ bị ảnh hưởng.
Bạch Tư Thường chưa kịp lên tiến, vị sư tỷ mới đến liền nói:
- Không sao đâu! Trí nhớ bọn hắn sẽ được xoá bỏ trong mấy ngày này. Bọn họ chỉ còn nhớ chuyện này như những câu chuyện cổ thôi.
Vị sư tỷ này tên là Như Như đi theo phó viện trưởng đến đây. Nàng mang một bộ áo quần đen, bên ngoài áo khoác đen dài đến mắt cá chân. Phong cách ăn mặc rất kín đáo nhưng dưới áo choàng đen kia lại là một vóc dáng uyển chuyển. Ba vòng to nhỏ rõ ràng. Nàng rất hợp với câu: Mày cong, mắt to, thân hình lá liễu. Nàng là một trong những nữ nhân mạnh nhất trong thư viện. Danh tiếng của nàng cực kỳ lớn, rất được các giáo sư ưu thích. Người theo đuổi thì đếm không hết, nhưng không có ai lọt vào mắt nàng vì nàng quá mạnh.
Nhất Thành thở dài nói:
- Haizz! Sư tỷ nói vậy thì ta cũng an tâm. Đệ mà biết tên khốn nào kích động cấm chế này thì phải treo lên đánh mấy chục ngày cho bỏ tức. Cũng do hắn mà nhiệm vụ đầu tiên của đệ ở thư viện đã đen đủi như thế rồi.
Như Như cười duyên một tiếng rồi bảo Nhất Thành bắt đầu mở cắm chế. Ở đây chỉ có năm sáu trăm thằng nhóc. Thật sự số lượng này quá ít so với số trẻ em trong thành. Nhất Thành thi phép, cánh cửa không gian lại mở ra lần nữa. Mấy thằng nhóc đầu tiên được pháp sư tự do ôm đưa qua cánh cổng không gian. Bên ngoài có Mập Mạp chờ đón bọn hắn.
Nhất Thành cứ lập đi lập lại công việc của mình, hồi phục năng lượng, mở cấm chế, đưa đám nhóc qua. Mỗi lần, năm sáu thằng nhóc được đưa qua. Nhanh như vậy là nhờ các pháp sư chia làm hai nhóm, nhóm thứ nhất trong thành, nén mấy đứa nhóc nhanh nhất có thể qua cổng không gian. Bên ngoài có nhóm pháp sư khác bắt lấy mấy thằng nhóc bay ra. Cách này chính là Nhất Thành nghĩ ra, dù hơi ác một chút nhưng hiệu quả lại nhanh chóng. Mà Nhất Thành nhận thấy, càng thi triển phép thuật không gian này, hắn càng thuận tay, càng ngày cánh cửa không gian được mở càng lâu hơn. Số lượng người được đưa qua cũng tăng lên.
Mười hơi thở...hai mươi hơi thở….ba mươi hơi….
Tới lúc đêm xuống đám trẻ được đưa ra ngoài hết. Giờ thì đến phiên phụ nữ, số lượng càng nhiều hơn. Không thể dùng cách củ được thế nên phải đến trưa hôm sau, hắn mới đưa hết phụ nữ thoát ly Thiên Long Thành. Lúc này, hắn cũng may mắn đột phá đến Rb vương miện (trung cấp). Hắn bây giờ chỉ cần nạp đủ năng lượng cho Black Plate thì sẽ tự động đột phá. Nói đúng hơn, bây giờ hắn không có bình cảnh, chỉ cần năng lượng ma pháp và rèn luyện phép thuật gấp mười mấy lần pháp sư bình thường là đủ.
Pháp sư có mặt ở cổng thành thì líu lưỡi không thôi, giờ đã nhìn Nhất Thành bằng ánh mắt khác. Thật sự ai cũng rung động và tràn đầy khiếp sợ. Ở cảnh giới thấp nhất, mà hắn có thể cứ lập đi lập lại việc hồi phục và thi triển phép thuật cả một ngày một đêm. Trong lòng bọn họ đều có chung một câu hỏi: -Ý chí tên này mạnh mẽ đến mức nào? Càng đáng sợ hơn là hắn không cảm thấy mệt mỏi mà còn đột phá cảnh giới phép thuật.
Thật sự thì đây là lợi ích của Âm Dương Thể mang lại. Nhất Thành giờ đây có ý chí cực kỳ mạnh mẽ. Năng lượng phép thuật liên tục tuần hoàn trong các kinh mạch làm cho hắn giữ được cơ thể luôn luôn ở phong độ cao nhất. Ngoài ra, một nửa quái dị không phải nói chơi, quái dị thì làm gì biết mệt. Mà linh hồn đã nhập vào cơ thể, nếu thân thể hắn không mệt mỏi thì ý chí hắn sẽ không mất. Nếu hắn có đủ phép lực, hắn có thể thi phép không ngừng nghĩ.
Tới lúc đám nữ nhân thoát ly khỏi thành, thì cũng đã đến giữa trưa. Lúc này không khí trong thành thay đổi. Một cảm giác bất an hiện hửu trong lòng mọi người.
Nhất Thành tỉnh dậy từ trong nhập định, ngẩng đầu nhìn cắm chế trên không lẩm bẩm:
- Bắt đầu rồi sao?