Bầu trời trở nên u ám, mùi tanh lan toả ra trong không khí toàn thành. Một cỗ áp lực mênh mông từ trên không đè ép xuống. Dưới cổ áp lực này, mấy ngàn nam nhân bình thường còn trong thành trở nên run rẩy. Trái tim của mọi người phảng phất như bị một hòn đá đè nặng. Thậm chí một số người không chịu nổi phải học máu, suýt nữa ngất đi.
Nhất Thành vội vàng gọi Tuyết Nhạn, Lan và Tuyết Dung đến.
- Ta sẽ mỡ cắm chế lần nữa. Các người nhanh chóng rời đi khỏi nơi này.
- Nhưng..
Tuyết Nhạn khó sử định nói gì đó thì bị Nhất Thành cắt lời:
- Không nhưng nhị gì cả… Các ngươi ở lại sẽ không giúp được gì nữa đâu. Có phó viện trưởng và sư huynh sư tỷ ở đây là đủ rồi. Các người giúp Mập Mạp sẽ tốt hơn. Nhớ nhắc nhở Mập Mạp mang mọi người rút lui xa khỏi thành Thiên Long. Ta sợ rằng việc này không chỉ ảnh hưởng đến trong thành, lúc đó đám nhóc con kia sẽ không nhanh chân rời đi kịp.
Nhất Thành mở cấm chế lần nữa, Như Như cùng với Bạch Tư Thường cũng phụ hoạ khuyên bảo. Thật sự ba nữ nhân này còn quá yếu, cảnh giới cao nhất cũng chỉ Re vương miện (trung kỳ). Không nên ở lại đây, đợt đột kích tiếp theo sẽ không giúp được gì nhiều. Với lại, Nhất Thành nói đúng, ngoài thành toàn phụ nữ trẻ em, nếu có việc bất ngờ xảy ra sẽ không thoát đi kịp.
Bọn họ nghe vậy cũng không chần chừ nữa, rời Thiên Long Thành. Bọn họ vừa rời thành, trong thành không khí hỗn loạn đổ ập xuống. Tiếng gào rú điên cuồng của quái dị từ trong trung tâm thành truyền đến. Cả Thiên Long Thành chấn động mãnh liệt, một luồn áp lực cùng mùi máu tanh đậm đặc lan tỏa toàn thành.
Ở trung tâm thành, cấm chế thứ hai đã xuất hiện, có điều nó không có mở ra và người bên ngoài cũng không thể quan sát được mọi diễn biến bên trong. Cấm chế thứ hai liên tục run lắc, bên trong, đám quái dị trong cấm chế thứ hai bị một áp lực cực lớn nghiền nát. Hơn mấy chục vạn quái dị cùng lúc bị nghiền nát, tạo thành một dòng sông máu hắc ám chảy về trung tâm của cấm chế. Nơi đó có một Giọt Máu đỏ tươi lơ lững giữa không trung, tạo ra lực hút cực kỳ đáng sợ, nó hấp thụ dần tất cả máu màu đen của quái dị đang chảy về đây. Thậm chí xác quái dị bị nghiền nát cũng bị hấp thụ hết.
Bên ngoài cấm chế thứ hai, vẫn có hàng vạn quái dị không bị ảnh hưởng. Chúng điên cuồng gào rú trốn chạy khắp nơi. Vạn quái dị đang hành động theo bản năng, tránh xa nguy hiểm, chạy càng xa càng tốt cấm chế thứ hai. Mục tiêu bọn chúng không chỗ nào khác chính là thành ngoài, nơi có bốn cổng thành lớn. Bọn chúng như phát cuồng, trốn tránh nguy hiểm gì đó, chạy loạn, tìm đường thoát ra Thiên Long Thành.
- ------------------------------------
Phía trên các nóc nhà cao phía ngoài cấm chế thứ hai là các thế lực khác nhau, bọn họ mặt mày ngưng trọng, cảnh giác nhìn bốn phía. Thứ đáng sợ bây giờ đối với bọn hắn không phải là quái dị yếu kém đang chạy trốn điên cuồng phía dưới mà là các pháp sư đối thủ. Nếu tranh chấp diễn ra, các pháp sư kia chính là kẻ địch nguy hiểm nhất của bọn hắn.
Ở phía tây một nóc nhà không lớn lắm, một lão giả đang đứng đó chắp tay sau lưng. Người này chính là phó viện trưởng của thư viện, Phát Nhân. Ngay đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên hướng về phía Phát Nhân:
- Phát Nhân, không thể nghĩ đến ngươi có thể đột phá cấm chế vào đây tham gia náo nhiệt lần này. Ta chưa từng nghĩ ở Thiên Long Thành lại sẽ có người của Thiên Viện. Mở cấm mà vào, Thư viện các ngươi ẩn dấu thực sâu?
- Huyết Cuồng, lũ tà ác chui rúc các ngươi lại dám xuất hiện trước ánh sáng sao? Hừ, vì bảo vật này mà các ngươi dám hủy cả thành Thiên Long, món nợ này thư viện chúng ta sẽ tính kỷ với tất cả người ở đây.
Tên Huyết Cuồng này là người nổi danh ở phía đông đại lục này. Người cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồng cuộng. Hắn là một chiến cuồng, thích đồ sát và huyết chiến. Từng thách đấu với các nhân vật lớn của ba thư viện. Dù có thắng có bại, nhưng không ai giết được hắn. Hắn thuộc thế lực hắc ám, từng có lệnh truy nã hắn phát ra từ các thế lực lớn. Nhưng lần nào hắn bị bao vây, hắc ám thế lực trong bóng tối đều tham gia ngăn cản giúp hắn thoát thân.
Câu vừa rồi của Phát Nhân không chỉ đụng chạm đến một mình Huyết Cuồng. Mà thậm chí đe dọa các thế lực có mặt ở đây. Một tiếng hừ lạnh khó chịu vang lên:
- Hừ, Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện thật ghê gớm. Ngươi có chắc muốn tính toán món nợ này với tất cả chúng ta không?
Phát Nhân liếc nhìn người mới lên tiếng, khinh khỉnh tỏ ra kinh ngạc nói:
- Ôh, tưởng là ai? nguyên lai là thái thượng trưởng lão của Pháp Tông, Mưu Cầu. Già mà không chết sớm, chắc là sắp biến thành tinh rồi. Pháp Tông các ngươi là người của chính đạo, vậy mà cũng bỉ ổi đến độ nhập bọn với đám tà ác tôm tép làm loạn. Thật sự chó đi cùng với chó, người đi cùng với người mà.
- Người..
- Ngươi nói ai chó?
Một tiếng quát giận giữ vang lên, người này mặt hồng bào. Áo ngắn để tay trần, trên mặt hiện lên sự giận giữ. Khuôn mặt tên trung niên này rất đặc biệt, rất giống cẩu. Dài dài, mũi tẹt. Phất Nhất thấy tên này thì cười ha ha:
- Cẩu Dã Nhân, người nào đáp lời ta người đó là chó.
- Ngươi…
Cẩu Dã Nhân cả người hỏa cháy phần phật. Hắn rất ghét người khác gọi hắn là chó. Y vừa định động thủ thì một tiếng nói lạnh vang lên:
- Phát Nhân, đừng nghĩ có một chút thực lực thì không xem ai ra gì. Ở đây không có ai kém ngươi. Còn làm loạn đừng trách chúng ta cùng lúc động thủ với ngươi.
Người mới lên tiếng là một mỹ phụ có ngũ quan sắc sảo âm trầm, thần sắc lạnh nhạt, Cả người mặc trang phục màu đen, trong mắt mỹ phụ hiện lên tà khí nếu không thì chắc chắn là quốc sắc giai nhân.
- Thì ra là Mai phu nhân, ngươi nói làm ta sợ quá. Nghe nói ngươi vì đi ngủ với tên khác làm chồng mình tức đến hộc máu mà chết. Không biết bây giờ định câu dẫn những ai đến tấn công ta đây.
Mai phu nhân nghe vậy hai mặt trợn ngược giận giữ không thôi. Ngay định phát tát thì Phất Nhân quát lớn:
- Các ngươi nghĩ Huyệt Nguyệt Pháp Tắc thư viện sẽ sợ các ngươi sao? Các ngươi đến quốc gia dưới quyền quản lý của thư viện, lại gây nên chuyện diệt thành này. Hừ! Các ngươi nghĩ chúng ta ăn chay sao? Muốn chiến thì chiến. Ta muốn xem xem, hôm nay các nhân vật tên tuổi như các ngươi xem ai sẽ nằm lại nơi đây, chôn cùng những người vô tội dưới kia.
Phát Nhân cả người từ từ bay lên, trong tay xuất hiện một thanh đao dài lớn. Đường kính hẹp nhưng lại tạo cảm giác sắc bén cực kỳ. Phía đuôi đao hình một con rồng, phía trước mũi nhọn chĩa dài. Khí thế của lão từ kéo lên, một áp lực cực mạnh tỏa ra, căn nhà dưới chân lão vừa đứng liền sụp đổ.
Tất cả người ở đây lâm vào trầm mặt. Thậm chí kẻ được gọi là Huyết Cuồng, máu chiến cực kỳ cũng lâm vào trầm mặt. Có thể thấy được, trong lòng họ kiêng kỵ tên này đến mức nào. Ở đây đều là cao thủ của một vùng nhưng đứng trước Pháp Nhân, bọn hắn cũng không có đủ tự tin vây công để dành chiến thắng dễ dàng.
Người được gọi là Mai Phu Nhân kia cũng không dám vọng động. Vừa rồi tức giận làm bả muốn động thủ nhưng giờ thì tỉnh táo lại thì không dám ngo ngoe. Với lại, nếu giờ ai xuất thủ trước điều sẽ mất tiên cơ, không có lợi cho việc tranh giành vật kia. Bảo vật kia sắp xuất thế, cấm chế vừa mở cũng là lúc bọn hắn có thể xuất toàn lực tranh cướp.
Phía sau mấy tên lão nhân này đều là một nhóm người, hai ba thanh niên trẻ tuổi, cùng một hai trung niên nhân. Giờ đây thấy Pháp Nhân phát uy, uy hiếp toàn trường, có kẻ thì tỏ vẻ hâm mộ, kẻ thì lâm vào trầm mặt. Đây chính là thực lực bọn hắn muốn đạt được. Cùng cái khí thế bá đạo bọn hắn muốn có. Chấn nhiếp toàn trường.
- Pháp Nhân, làm gì mà hô to gọi nhỏ thế. Bây giờ chưa phải lúc đâu, tí nữa vật kia xuất thế, lúc đó muốn đánh thế nào thì đánh.
Đến không chỉ một người, mà là ba thế lực khác. Trong đó, có người mà Nhất Thành từng thấy trước cửa Mộng Lâu. Lão giả vẫn mang vẻ âm trầm đáng sợ như trước. Phía sau lão là một nữ nhân mang đồ đen kín mít, che mặt. Bên phải là hai người áo trắng, một trung niên nhân và một thanh niên trẻ tuổi. Trên áo trắng có một chữ Nhân được in rất nổi bật. Phía trái là ba người mặc áo quần vàng nhạt, người đi đầu là một lão nhân chống gậy. Trên áo màu vàng của lão không có một chút dấu vết nào cả. Phía sau là một nam, một nữ. Nam trên áo có chữ Thiên, nữ mang chữ Địa.