Tiếng gào thét của hàng ngàn quái dị không khiến những lão quái vật này sợ hãi, chỉ khiến họ trở nên điên cuồng hơn mà thôi. Dù sao sống quá lâu, nhân tình thế thái, đấu đá khắp nơi, thứ gì mà họ chưa nếm thử. Đối mặt với uy hiếp sống còn, bọn họ tất biết mình nên làm gì, hơn nữa một số lão ở đây không phải chưa bao giờ ở vào tình cảnh này.
- Giờ này đã không còn đường lui, muốn sống chỉ có thể chiến, lao ra khỏi sương mù đã không thể. Chỉ có chiến tử chứ không có chạy trốn. Mọi người sẵn sàng, Chiến thôi!
Một lão quái vật bỗng nhiên hét lớn. Kéo lên khí thế bản thân, mọi người xung quay cũng thế, khí thế cũng kéo lên. Đúng lúc này...
- Vút
Một nắm đấm to lớn màu đen từ trong sương mù đánh đến cổng thành. Công kích kia không có gì đặc biệt nhưng mang theo sức mạnh cực lớn. Không khí xung quanh cánh tay truyền đến những tiếng nứt vỡ, chỉ cần công kích này tiếp xúc cổng thành, chắc chắn, cổng thành sẽ biến mất.
Ngay khi nắm đấm sấp đánh vào cổng thành, minh chủ chính đạo đã xuất hiện trước nắm đấm. Một đồ án kỳ quái màu vàng rất lớn xuất hiện trước cổng thành, ngăn chặn nắm đấm to lớn kia.
- Bộp
Tưởng rằng là sẽ xuất hiện va chạm mạnh nhưng không nghĩ đến, nắm đấm như đánh vào lớp bông gòn, chỉ tạo ra một âm thành nhỏ khi tiếp xúc đồ án. Cả cánh tay bị chặn lại.
Lúc này, phía trên cổng thành, các lão quái vật cũng không còn chần chờ gì nữa, đạp không, vượt qua đồ án màu vàng, tránh đi cánh tay, lao ra khỏi thành nghênh tiếp quái dị đang công đến.
Tiếp theo chính là hỗn chiến. Mục tiêu duy nhất bây giờ chính là bảo vệ cổng thành. Giờ đây cổng thành như một lá chắn mỏng manh trong tinh thần mọi người. Thành đổ, ý chí cũng mất.
Cổng thành nhanh chóng cũng được mở ra. Một nhóm pháp sư cũng từ trong thành nhanh chóng lao ra chắn trước cửa thành. Ngăn chặn đám quái dị dưới đất muốn xông đến.
Chiến trường chia làm hai, trên không là những lão bất tử liên tục xuất thủ ngăn chặn đủ loại quái dị và ma thú kỳ quái lao đến. Phía dưới là những đệ tử chính ma, trong đó còn có rất nhiều tán tu, bọn họ đều lập thành từng nhóm ngăn chặn quái vật tấn công.
Có điều tất cả những việc này diễn ra mà thiếu sót đi một nhóm người. Nếu để ý kỷ, nhóm người đó chính là nhóm người Nhất Thành.
Nhất Thành lúc này nhìn về hướng cổng thành thì thấy bầu trời đủ màu sắc. Nổi bật nhất là hai đồ án một vàng một trắng lơ lửng giữa không ngăn chặn quái dị.
Hai đồ án hầu như che đậy cả một vòm trời. Đối thủ của chúng kỳ quái là một lớn một nhỏ. Lớn thì một tên quái dị cự nhân, trên mặt là một chiếc mặt nạ màu trắng. Nói đúng hơn cũng không biết là mặt nạ hay khuôn mặt thật của nó, miệng thì ngoắt đến mang tai, hai tròng mắt đen ngòm không thấy tròng mắt. Từ trên xuống dưới hắc khí lượng lờ như một tấm áo màu đen kéo từ cổ đến chân. Tên quái dị nhỏ còn lại thì như một người lùn. Trên lưng lại nhô lên hai đồi nước cao, trong tay là một chiếc búa lớn bằng xương, cao hơn cả bản thân nó. Trên búa lại là những gai nhọn bằng xương, nếu bị đánh trúng chắc chắn không chết cũng bị lột một lớp da. Tên lùn này lại mặc một bộ giáp được làm bằng xương với những gai nhọn.
Tên quái dị cự nhân liên tục xuất thủ đánh vào đồ án màu vàng. Nắm đấm hắn phá không tạo ra những tiếng gió rít rợn người. Đồ án màu vàng dưới sự khống chế của chúng liên lục dịch chuyển dùng tâm của đồ án ngăn lại nắm tay. Nếu dùng cạnh để chắn thì đồ án đều bị đánh thủng nhưng cũng được chủ nhân nhanh chóng vá lại như cũ tiếp tục làm lá chắn. Đồ án ngoài ngăn chặn còn có khả năng đánh trả, một cột sáng nhỏ lâu lâu lại sáng lên phóng ra năng lượng tấn công về phái cự nhân. Có điều không ảnh hưởng lớn đến cự nhân hành động, chứ đừng nói là gây thương tích.
Trái ngược với đồ án màu vàng là một đồ án màu đen. Nó phát ra khí tức hắc ám. Nó cũng liên tục đi chuyển trên không ngăn lại công kích. Quái dị người lùn dù mang theo chiếc búa lớn nhưng đi chuyển lại cực nhanh, tốc độ và sức mạnh vung búa không kém gì nắm đấm lớn của cự nhân. Mỗi lần chiếc búa lớn kia đánh lên đồ án màu đen đều phát ra tiếng trầm dục như nắm đấm đánh vào bao cát. Đồ án màu đen cũng có khả năng đánh trả, mỗi lần bị búa nện vào, chúng lại phóng ra một cây nhọn màu đen đâm đến người lùn. Người lùn liên tục phải đi chuyện trên không để tránh né mũi nhọn.
Nhất Thành rất kinh ngạc với thủ đoạn pháp thuật kia nhưng mày hắn vẫn nhíu chặt khi phát hiện hai trận chiến kia có thể phải kéo dài như vậy sẽ rất bất lợi cho bọn hắn.
- Thật không thể tưởng tượng nổi hai vị minh chủ đã đạt đến Khởi Nguyên Pháp Sư đỉnh phong! Chỉ cần một bước nữa thôi thì sẽ đột phá.
Nguyệt Nhị bên cạnh nói.
- Thật sự bất ngờ, có điều hai tên quái dị cũng không tầm thường chút nào, không nghĩ đến nơi hẻo lánh như này lại có thể dẫn dụ đến loại quái dị cấp bậc kia.
Nguyệt Tứ cũng trầm ngâm lên tiếng. Sau đó quay sang hỏi Nhất Thành.
- Nhất Thành, vì sao chúng ta không tham chiến?
Nhất Thành lắc đầu nói.
- Không! Chúng ta có chiến trường khác! Chính là ngay nơi này. Các vị có cảm giác được không? Không khí nơi đây có sự khác thường. Ba động còn rất nhỏ nhưng nếu tập trung cao chúng ta vẫn có thể dễ dàng phát hiện.
Ngay tại thời điểm này.
Một đạo cực lớn tiếng xé gió, từ xa tiến lại gần.
Nhất Thành thần sắc cứng lại, thân ảnh bay lên, ngẩng đầu hướng về nơi xa nhìn lại,
Khi thân ảnh kia xuất hiện tại đỉnh đầu bọn họ phía trên thời điểm, Nhất Thành mới nhìn rõ ràng, thân ảnh này là cái gì.
Trong lúc mọi người đang khẩn trương, Nhất Thành bắt đầu chú ý đến thân ảnh kia, người đến là một nam tử trung niên bộ dáng, mặc trên người trường bào màu đen óng, nhìn qua một thân quỷ khí, có thể thấy được đối phương tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhất Thành trong đầu hồi tưởng người này, đột nhiên hắn biết được người này là ai.
Dị Giáo bá chủ, một trong tứ đại chủ nhân của Dị Giáo, Dị Tứ Ma Nhất Dị.
Nhất Thành lâm vào suy tư, hắn đã đoán được Dị Giáo người xuất hiện nhưng không hiểu tại sao lại là lúc này.
Ngay tại lúc hắn suy tư thời điểm thời điểm.