Nhục Giác mặt mày cũng trở nên nhăn nhó thở ra một hơi nói:
- Nếu 18 tên trong quan tài kia chưa xuất thế chúng ta vẫn còn cơ hội.
Bàng Nhục bên kia đã lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Vậy nếu như 18 tên quái dị trong quan tài kia xuất quan rồi thì sao? Việc này cần được báo cáo cho các Tông Môn, Thư viện và cả liên minh chính ma nữa…
Nhất Thành lắc đầu nói:
- Đã quá muộn rồi.
Bàng Nhục nhìn quanh thì chỉ thấy mọi người trầm mặt không nói. Hắn đành im lặng, Nhật Lão nhìn Bàng Nhục nói:
- Báo lên thì cũng phải mất mấy tháng trời bên trên mới phái người xuổng để giải quyết việc ở đây, mà ta sợ rằng chúng ta không có mấy thàng. Chờ thêm mấy tháng nữa, Biên Băng Thành, không, thậm chí các thành quanh đây cũng đã thành vùng đất dành cho quái dị. Bây giờ, nếu chúng ta từ bỏ rút lui, sợ rằng danh tiếng những người ngồi đây sẽ mất hết, từ này trở đi chúng ta có đất dung thân sao? Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thế lực sau lưng.
Nghe vậy thì mọi người há hốc mồm, sau đó đành thở dài không biết làm gì hơn. Đúng là phía trước không có đường, phía sau không có ngõ. Thật sự lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nhục Giác cảm thán lên tiếng:
- Với tình hình này, chúng ta xâm nhập vào hang động là chết.
Bàng Nhục cảm thán nghĩ:
- Mà ngồi yên không hành động cũng chết, khi mà 18 quái dị kia xuất quan.
Nhật Lão lại nghĩ:
- Rời bỏ Biên Băng Thành là một tội nặng, mình không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có thể liều mạng.
Nhất Thành lắc đầu cười nói:
- Mọi người cứ bình tĩnh, việc này chưa đến mức phải bi đát đến vậy. 18 tên kia còn không có mò ra, vì thế chúng ta còn có cơ hội. Nhưng thế này thì không được, các vị kéo càng dài thời gian thì 18 tên kia có thể xuất thế bất cứ lúc nào. Không thể chần chừ thêm được nữa, chúng ta cần xâm nhập động kia đêm nay.
Bàng Nhục khó sử nói:
- Nhưng...
Nhất Thành đã chen vào nói:
- Chúng ta đi đánh quái dị, đánh không lại thì có thể chạy. Đâu phải là đi liều mạng, tình hình không ổn thì rút lui, tìm cách khác.
Nhật Lão gật đầu nói:
- Nhất Thành huynh đệ nói đúng, đánh không lại thì có thể rút lui. Cố gắng cằm chân bọn chúng, tìm hiểu tình hình đến lúc phía trên có người đến hỗ trợ là được.
Mọi người nghe vậy cũng gật đầu, Hoàng Thu bên cạnh lên tiếng:
- Tối nay ta nghĩ chúng ta không nên mang quá nhiều người. Không chừng sẽ làm ảnh hưởng tốc độ hành động hôm nay.
Kiếm Thu lạnh lùng nói:
- Chỉ có pháp sư mạnh mới có cơ hội sống sót vì thế pháp sư phải cấp bốn sao Mục Phu trở lên. Thấp hơn thì chỉ có thể làm chậm tốc độ chúng ta mà thôi.
Tất cả mọi người sau khi bàn bạc một lúc thì quyết định tối nay hành động, tập hợp ở trước cổng thành.
- ------------------------------------
Dưới bầu trời trăng sáng,
Trước cổng thành Biên Băng Thành đã tập hợp một nhóm người. Gồm có sáu người, Nhật Lão, Do Duyên, Bàng Dục, Nhục Giác, Hoàng Thu, và Kiếm Thủ.
Nhục Giác hỏi:
- Người thư viện chưa đến sao?
Bàng Dục bên cạnh lắc đầu nói:
- Chưa đến.
Nhục Giác lại liếc mắt nhìn Bàng Dục, hai người đã có quen biết từ trước, cười như không cười hỏi:
- Ngươi xử lý mấy tên đệ tử kia sao rồi? Không nghĩ đến đệ tử Ma Pháp Thư Viện thật giỏi, đến cả chỗ ngồi của cường giả Đại Pháp Sư mà cũng dám tranh.
Bàng Dục lắc đầu nói:
- Ta quá nuông chìu bọn chúng nên bọn chúng quên mất mình là ai. Ta đã cho bọn họ một bài học rồi, suýt nữa đã hại đến cả ta. Mà ta thực sự không ngờ nhất chính là Nhất Thành kia, còn nhỏ nhưng quanh hắn đều là người không bình thường.
Mọi người nghe Bàng Dục nói thì trong lòng cũng cho là đúng. Bọn họ cũng là người có chút thực lực, sao không nhìn ra đám người Nhất Thành lúc trước không bình thường được. Nhục Giác hỏi:
- Ngươi nói xem Nhất Thành đó lần này có đi cùng không?
Hoàng Dung bên cạnh cười nói:
- Hắn sẽ đi, vị tiểu đệ đệ đó không bình thường chút nào, ta không nhìn ra sâu cạn của hắn.
Nhất Lão bên cạn quay đầu nói:
- Người thư viện đến rồi.
Một nhóm người từ trong thành đi ra, đi đầu là Nhất Thành, phía sau hắn là Bạch Nam, Tiểu Tiểu, Tống Tiểu Thư, Đa Tác và Tống Thúc.
Mập Mạp và Cuồng Chiến được bảo ở lại, một tên về Nhân Phủ, một tên thì tìm cách báo tình hình cho Thư Viện. Cuồng Chiến đầu tiên không đồng ý nhưng sau đó bị Nhất Thành đá cho mấy cước thì khiếp sợ mà vâng lời ở lại. Nhất Thành lúc đó thậm chí không dùng pháp thuật, Cuồng Chiến thua trận kia thì tinh thần suýt nữa sụp đổ. Được xưng là đại đệ tử, đại sư huynh và là thiên tài của thư viện thế mà bị Nhất Thành đá cho mấy cước nằm bẹp trên đất. Đừng nói hắn, người nào cũng không chịu nổi thất bại như vậy.
Thấy đám người Nhất Thành thì bọn họ hơi bất ngờ, không nghĩ Huyết Nguyệt thư viện lại mang nhiều người như vậy.
- Mọi người đã đến đầy đủ! Thế thì lên đường thôi. Theo bản đồ kia thì hang động cách thành không xa. Tối nay có thể sẽ xuất hiện huyết chiến vì thế tiết kiệm được bao nhiêu ma pháp và thể lực thì tốt bấy nhiêu. Đi bộ là được rồi, chúng ta không cần gấp.
Nhất Thành cười chào hỏi mọi người. Sau đó dẫn đầu tiến vào trong rừng.
…..
Đám người Nhất Thành vừa đi bộ vào rừng thì phía xa xa trên một ngọn đồi cao dưới ánh trăng xuất hiện hai bóng người đang đứng.
Một bóng đen lên tiếng:
- Chúng đây rồi!
Một bóng đen khác nhìn chầm chầm nhóm người Nhất Thành phía dưới mang theo giọng nói khàn khàn đáp.
- Sớm hơn chúng ta dự tính mấy ngày. Có vẻ như mấy tên này rất tự tin hoặc rất ngu ngốc.
- Chúng ta có nên can thiệp để kéo chút thời gian cho bên kia không?
- Không cần, cứ để chúng đối phó với đám quái dị kia. Việc thủ lĩnh giao cho chúng ta vẫn quan trọng hơn.
- Vậy để sau đi!
Hai bóng đen hàng huyên một lúc thì biến mất dưới màng đêm.