‘Là một cánh cổng…’
Nhất Thiên lâm vào trầm mặt, khó hiểu, đầu đau như búa bổ bởi vì hắn nhận ra, hắn chính là một cánh cổng. Pháp thuật hắn lĩnh ngộ chính là lỗ đen.
Nhất Thiên rùng mình một cái, không nói được thêm gì nữa.
‘Ha..ha..ha.. tiểu tử ngươi thật sự đầu óc không tệ. Vậy ngươi cũng hiểu được vì sao ta có thể nói chuyện với ngươi rồi chứ. Nói đúng hơn là tên kia muốn trục xuất ta nhưng liên hệ của ta với vũ trụ này kết nối không đơn giản như hắn nghỉ. Hắn cũng nhận biết được điều này không lâu trước đây vì thế hắn liền tạo nên cuộc chiến này. Sử dụng một loại nghi thức kỳ quái nào đó để hoàn toàn cắt đứt liên hệ của ta với vũ trụ này. Lúc đó, vũ trụ vô chủ, quy tắc vận hành bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.’
Nhất Thiên gật đầu như hiểu ra, Thiên Đạo đã từng nhắc đến ‘vũ trụ’ nhưng hắn không hiểu vì sao ‘vũ trụ’ lại đứng nhìn cuộc chiến này diễn ra. Hắn hiểu đạo lý ánh sáng cùng hắc ám luôn luôn tồn tại song song nhưng giờ hắc ám đã chiếm ưu thế, ưu thế này lớn đến mất có thể lật đổ cả quy tắc vận hành của vũ trụ. Vậy vũ trụ phải nhúng tay mới đúng? Thì ra là vì bị trục xuất rồi.
‘Vậy ngài muốn ta làm gì?’
Nhất Thiên hỏi vào trọng tâm, chỉ cần nghe đến đó, hắn đã hiểu phần nào về mọi việc. Cũng chả cần hiểu thêm gì nữa,
‘Đơn giản thôi, tiểu tử ngươi tiếp tục kế hoạch của mình nhưng có một chút thay đổi đó là khi ngươi hút đám dơ bẩn quái vật kia vào trong lỗ đen, ngươi sẽ thực hiện một loại hiến tế. Hiến tế triệu hồi ta trở về. Ta sẽ dạy ngươi thuật ngữ của vũ trụ, một loại thuật ngữ hiến tế. Loại hiến tế này có thể hiến tế bất cứ sinh linh nào, thậm chí có thể hiến tế đám vật chất bí ẩn kia.’
‘Ngài chắc chắn sẽ thành công chứ?’
Nhất Thiên thuận miệng hỏi,
‘Làm gì có cái gì chắc chắn 100%, nhưng cơ hội rất lớn, hai tên kia đang phân cao thấp, chỉ cần ngươi hiến tế hết đám quái vật kia, ta sẽ giáng lâm vũ trụ này lần nữa. Hơn nữa, ta sẽ dùng một chút thủ đoạn để bảo vệ ngươi. Dù là bây giờ không thể làm ảnh hưởng nhiều đến vũ trụ này, nhưng một chút thủ đoạn đối với ngươi ta vẫn có thể thực hiện.’
‘Tốt, vậy chúng ta làm thôi, dù sao lần này đến đây, mục đích chính là diệt đám dơ bẩn này.’
‘Được, thả lỏng tinh thần, ta sẽ truyền thẳng thuật ngữ vào linh hồn ngươi. Việc này sẽ giúp ngươi thi triển thuật ngữ hiến tế mà không cần thời gian học tập.’
Nhất Thiên nhắm mắt, thả lỏng tinh thần, một luồng tin tức cực lớn xuất hiện trong đầu của hắn. Hắn hít một hơi dài, sau khi tiếp thu tất cả tin tức, hắn quay lại nhìn Hỏa Thần cùng Lực Thần sau lưng.
‘Hai vị, ta cần hai vị giúp một việc!’
Hỏa Thần cùng Lực Thần nhìn chầm chầm Nhất Thiên, thấy hắn không có gì khác lạ thì thở phào. Lần trước tên này mất khống chế, hắc khí trùng thiên khiến bọn hắn run rẩy, may mắn lần này hắn không có gì khác lạ.
‘Không biết việc gì?’
Bọn họ không biết là việc gì nhưng đứng trước chiến trường, tất nhiên là đoán được việc này có liên quan đến trận chiến. Bọn họ không sợ nguy hiểm, nhưng vẽ lo lắng vẫn hiện rõ trên mặt.
‘Việc rất đơn giản, hai vị không cần quá lo lắng.’
Hắn dừng lại tính toán trong lòng rồi nói.
‘Hại vị lẫn đến gần chiến trường. Rồi chờ đợi. Tín hiệu là ba tiếng nổ lớn. Sau đó, hai vị nhanh chóng thông báo cho tất cả chư thần tham gia cuộc chiến. Muốn thắng thì phải dùng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản địch nhân trước mắt. Bằng mọi giá không thể để bất cứ tên quái vật nào chạy thoát. Nhớ chưa?’
Hỏa Thần cùng Lực Thần khó hiểu nhìn chầm chầm hắn.
‘Đừng nhìn ta như vậy, cứ chờ đi, đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu rõ tình hình.’
Hỏa THần cùng Lực Thần nhìn nhau rồi nhìn Nhất Thiên, gật gật đầu. Bọn hắn không hiểu nhưng cứ kệ đi, đến đâu hay đến đó. Dù sao trận chiến này thất bại đã định sẵn, cứ làm theo yêu cầu của hắn, không chừng sẽ có kỳ tích.
Nhất Thiên trong đầu đã có kế hoạch, hắn sẽ không liền tham gia trận chiến. Ẩn thân cách đó không xa, chờ đợi cơ hội, sau đó hoành tráng xuất hiện, tặng cho tất cả mọi người một món quà bất ngờ.
…
Quay trở lại chiến trường,
Lúc này, đứng trước mặt Bàn Cổ và các chí tốn khác là hai vị thần. Hai vị thần đang nói điều gì đó khiến mọi người ở đây nhíu chặt lông mày, khó mà tin được những gì mình nghe thấy từ miệng bọn họ.
Hai vị thần này chính là Hỏa Thần cùng Lực Thần. Sau khi đến gần chiến trường, cả hai đã lẻn vào 500 người sống sót đang tụ họp lại với nhau. Bọn họ vẫn lặng lẽ trốn tránh trong đám người tránh gây chú ý.
Nói đúng hơn là cả hai đều không cần trốn tránh vì người nhận ra bọn họ phần lớn đã ngã xuống, chỉ còn duy nhất một vị nhận ra bọn họ trong đám người chính là một vị tăng nhân có tuổi. Chính vị tăng nhân này bảo bọn họ đi đón Nhất Thiên.
Chỉ vì sợ bị nhận ra sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Nhất Thiên nên bọn họ vẫn ẩn thân. Cả hai đều là thần, được loài người tôn trọng, đã hứa thì sẽ thực hiện nên họ cực kỳ cẩn thận trong mọi hành động.
‘Mọi chuyện là như vậy..’