Dưới lực hút của ba lỗ đen, Hắc Khí Trường Hà đoạn cuối đang bị từ từ kéo vào lỗ đen, nó như một dòng chảy bị đổi chiều, chậm rãi bị hút lấy.
Ma thần cùng quái vật thì đang run rẩy, một áp lực không nhỏ đang đè nén lên cơ thể bọn nó. Chúng đang ngửa đầu gào thét tuyệt vọng, chúng muốn trốn chạy nhưng dưới áp lực kỳ quái khiến chúng khó mà hoạt động dễ dàng.
Nhìn lỗ đen sâu thẩm không có điểm cuối kia, dù là ai, chư thần chí tôn thậm chí tồn tại cao hơn cũng phải run rẩy. Lỗ đen như một con quái vật khổng lồ đang há miệng lớn thôn phệ mọi thứ. Lực hút của nó cực lớn, thậm chí đến cả không gian loạn lưu xung quanh cũng bị lực hút này nghiền ép, kéo căng đến mức nứt vỡ tiến vào lỗ đen.
Tình cảnh ấy khiến mọi người liên tưởng tình cảnh mình bị hút vào, khiến bất cứ ai cũng phải lạnh mình. Đó là một con đường có đi mà không về, tiến vào thì chỉ có chết.
Bàn Cổ lâm vào trầm ngâm, ánh mắt nhìn vào những lỗ đen xa xa. Khuôn mặt trở nên trầm trọng. Hắn đã nghe rõ những gì hai người Hỏa Thần cùng Lực Thần nói. Cũng được vị tăng nhân chứng nhận thân phận của hai người này. Nhưng hắn thật sự quá khó tin điều mà hai người này nói.
Một sinh linh chưa đến trăm năm thành Thần đã khó tin, giờ lại nói người này có thể khống chế lỗ đen càng khó tin hơn.
Hắn lâm vào trầm mặt một lúc, quan sát tình cảnh kẻ địch. Thấy tình hình đang có lợi thì tin tưởng phần nào những gì hai vị thần này nói.
‘Các vị nghỉ sao? Có đáng tin không?’
Vô Danh lên tiếng đánh vỡ trầm mặt. Hắn nghe rõ tất cả mọi thứ, nhưng quá khó tin.
‘Đã đến nước này còn gì nữa mà tin với không tin! Tình hình tệ nhất cũng là chết, tin cũng chết mà không tin cũng chết, có gì khác nhau sao?’
Phật ý nam tử chắp tay trước ngực nói.
‘Đúng đấy, việc bây giờ là chúng ta có nên thực hiện theo kế hoạch kia hay không mà thôi?’
Bạch y nữ tử nhếch miệng cười hỏi.
Hỏa Thần cùng Lực Thần đứng bên cạnh nghe mấy vị chí tôn nói chuyện mà hồi hộp. Bọn hắn đã làm đúng như những gì Nhất Thiên nói, giờ chỉ xem quyết định của mấy vị Chí Tôn này nữa mà thôi.
‘Cần gì phải hỏi! Theo kế hoạch đó mà làm thôi! Ngăn lại đám quái dị xong ra, thâm chí ép chúng tiến vào lỗ đen càng tốt. Đây có thể chính là cơ hội lật ngược tình thế của chúng ta. Liều mạng thôi, thậm chí tự bạo cũng phải ngăn đám ma quái này từ bên này xong ra.’
Bàn Cổ nắm chặt cự phủ, sau một lúc suy nghĩ rồi nói. Hắn quyết định liều một lần, dù sao tình hình trước mắt đã nói rõ hai vị thần này rất đáng tin. Vậy làm thôi, dù sao bọn họ đã không còn gì để mất.
Các chí tôn khác cũng gật đầu. Sau đó nhìn về phía đám chư thần cùng đế giả phía dưới. Thấy mọi người đều tại đồng ý.
‘Mục tiêu thay đổi, ngăn lại đám hắc ám tiến lên, dù liều mạng cũng phải ngăn. Chúng ta sẽ lo đám chí tôn, các ngươi cản ma thần.’
Mọi người gật đầu, bọn họ không lao lên nữa mà đứng nguyên tại chỗ, thì triển tất cả thủ đoạn, chuẩn bị ngăn đám hắc ám.
Đúng như dự đoán của Nhất Thiên, hai phân thân và bản thể chỉ có ba lỗ đen, sẽ không bao được tất cả tứ phía.
Thật ra chỉ có hai lỗ đen chân chính nhưng nhờ vũ trụ, cũng là kẻ thi thuật hiến tế, mà hắn cũng biến thành một lỗ đen.
Cơ hội vừa đến, ba tiếng nổ vừa rồi chính là bản thân hắn tự bạo, bạo liệt máu thịt cùng phát lực để kích hoạt lỗ đen.
Có điều, linh hồn hắn vẫn tồn tại, bóng hình chư thần thấy trong lỗ đen lúc nãy chính là linh hồn của hắn, khi lỗ đen kích hoạt, linh hồn hắn ẩn sâu trong lỗ đen. Linh hồn hắn nếu bị tiêu diệt, lỗ đen cũng dừng lại, thậm chí biến mất, trở lại vị trí cũ trong vũ trụ, vì thể hắn phải bảo vệ chính bản thân mình.
Lúc này, Hắc Khí Trường Hà bị hút vào, Nhất Thiên linh hồn cũng bắt đầu tụng niệm thuật ngữ hiến tế. Loại thuật ngữ này bị khuếch đại âm lượng, rì rầm du dương vang vọng trong chiến trường.
Thuật ngữ hiến tế này không đơn giản, khi Nhất Thiên bắt đầu tụng niệm, hắn nhận ra một luồng áp lực hàng lâm trên chiến trường. Nó như là một loại định thân chú khiến mấy kẻ ma thần và quái vật cấp thấp đều bị định trụ, khó mà đi chuyển.
Nhất Thiên linh hồn càng niệm thuật ngữ hiến tế thì ý thức hắn cũng dần dần mờ đi, hắn như đi vào trong một giấc mộng, mọi thứ mơ hồ không rõ ràng. Ký ức hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.
Xem lại những ký ức kia, hắn cảm thấy cuộc đời mình như một giấc mộng kỳ ảo. Từ lúc nhỏ đến lớn sống ở trái đất, đến lúc xuyên việt, bắt đầu hành trình luyện ma pháp.
Mọi ký ức lần lượt trôi qua trong đầu hắn, có ký ức hắn nhớ rất rõ cũng có ký ức mờ nhạt đến khó tin. Từng khuôn mặt của mỗi người trong ký ức từ từ mờ đi, sau đó bị quên lãng.
Mọi việc diễn ra với linh hồn Nhất Thành lại không chút nào ảnh hưởng đến hoạt động của lỗ đen. Nó vẫn chậm rãi hút lấy tất cả mọi thứ.