Mười lăm canh giờ.
Mọi người đứng trước cửa chính Phiêu Mạc Tiên tông nhìn người thiếu niên này. Đối với một người phàm mà nói, đây là một tốc độ kinh người. Ý chí và kiên định như vậy làm người ta sợ hãi.
Mạch Khâm cấp tốc tiến lên, hắn nhanh chóng lấy thuốc trị thương ra. Trường Diên chân nhân cũng lên trước truyền khí ngũ hành bảo vệ mạch máu của Ôn Đình Trạm. Mọi người thấy cảnh này đều nhíu mày. Theo lí thuyết là không nên, nhưng họ không quy định là không thể. Lúc trước người thường chưa từng có bạn là người tu luyện thì sao mà giúp đỡ được? Nên trong vạn người chỉ có một người thành công. Ngay cả người của Phiêu Mac Tiên tông cuối cùng cũng không nói gì thêm, đương nhiên những người khác cũng xem như không thấy.
Ôn Đình Trạm từ từ lấy lại tinh thần, duy trì tỉnh táo của đại não, nhìn Vân Viên: “Mời trưởng lão ra cửa thứ hai.”
“Thành tâm của Ôn công tử có thể đi tiếp.” Vân Viên tiến lên:
“Mời Ôn công tử đi theo ta.”
Hai chân suýt bị hư của Ôn Đình Trạm được Mạch Khâm đỡ dậy, đi theo Vân Viên qua cây cầu nối liền với cửa lớn. Tiến vào cửa lớn đầu tiên, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Từ dưới thềm đá đến phía chính điện không còn là thảm đỏ tươi đẹp, mà là lửa cháy rực và mũi đao. Núi đao biển lửa thật sự, liếc mắt nhìn qua, nói ít cũng phải đến bốn năm mươi trượng.
“Cửa thứ hai là xông vào nước sôi lửa bỏng kiểm tra chân thành.” Vân Viên nói.
Mũi đao cũng không dài, chỉ cần tránh chỗ hiểm, đâm vào người cũng không mất mạng.
Ôn Đình Trạm hơi kéo khóe môi, cậu thoát khỏi Mạch Khâm, chậm rãi đi tới núi đao biển lửa trên mặt thảm. Cậu không chọn đi, mà không chút do dự cắn răng lăn tới. Thịt trên người đâm vào mũi đao, vết thương bị lửa thiêu cháy chảy máu đầm đìa, từ mũi đao kéo ra máu thịt...
Cứ vòng đi vòng lại như vậy, Ôn Đình Trạm tránh phần tim và chỗ hiểm, chịu đựng đau đớn dù thuốc của Mạch Khâm cũng không đỡ nổi, suýt nữa cắn nát răng, hít một hơi sâu lăn mình một đoạn. Từ đầu đến cuối cậu không hề vang lên một tiếng kêu đau nào.
Mọi người thấy lửa bị máu tươi dập tắt, dính vào nhuộm đỏ cả mũi đao. Dù họ chỉ đặt mình vào hoàn cảnh của cậu để suy nghĩ thì đã thấy cả người đau đớn run rẩy. Tuy sắc mặt ngày càng tái nhợt nhưng thiếu niên này lại càng nhanh. Không ai biết, đứng trước mặt cậu lúc này là một nàng thiếu nữ, thiếu nữ đi chân đất trên núi đao biển lửa, nở một nụ cười sáng rực với cậu. Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cứ lẳng lặng nhìn cậu như thế, cậu chỉ muốn nhanh nhanh bắt cô lại.
Cậu biết, cô đang chờ cậu. Nếu cậu không mang hoa Sinh Mệnh về, đời này họ không có ngày gặp lại. Nên dù đau đớn cỡ nào, sống không bằng chết đến đâu, cậu đều có thể chịu được!
Máu thịt trên người bị mũi đao sắc bén đâm vào, kéo da thịt ra ngoài. Khóe môi Ôn Đình Trạm vẫn trông như đang cười nhẹ, ánh mắt cậu ngày càng mở, thấy người đứng trước mặt cậu là một thiếu nữ đang mỉm cười vẫy tay với cậu nên cậu cố sức tiến lên phía trước. Quên hết mọi thứ, chỉ có thiếu nữ phía trước khiến cậu tiến bước không ngừng.
Ôn Đình Trạm lăn qua đoạn đường cuối cùng. Trước khi lăn đến chính điện của Phiêu Mạc Tiên tông, cậu thấy linh hồn mình dường như muốn bay ra khỏi cơ thể, cả người đầy đau đớn tê dại, da trong người đều run rẩy.
Mạch Khâm nhanh chóng tiến lên cầm máu cho cậu, dùng linh dược sinh cơ đã chuẩn bị đắp lên. Trường Diên cũng không để lại chỗ trống, độ khí bảo vệ tâm mạch cho cậu.
Rất nhiều người gồm cả Vân Viên đều chấn động. Họ chưa từng nghĩ Ôn Đình Trạm có thể xông qua cửa thứ hai này. Nếu không cảm nhận được rõ ràng không hề có chút khí tu hành nào trong người Ôn Đình Trạm, ông ta sẽ nghi ngờ Ôn Đình Trạm là người tu luyện. Song, người tu luyện ở Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc đã xông qua được, nhưng Ôn Đình Trạm vẫn cứ sống sờ sờ nằm ở đó.
“Mời ra cửa thứ ba.” Ôn Đình Trạm tiếp tục dùng một hơi nói.
Vân Viên thu hồi tầm mắt, mở miệng nói: “Cửa thứ ba...”
“Cửa thứ ba, giam cầm vào Âm Dương cốc năm năm!” Vân Viên còn chưa mở miệng nói thì đã bị Vân phu nhân cắt lời.
Ánh mắt Vân phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm. Đêm qua bà đã biết chuyện của Ngũ Linh Đàm. Nha đầu kia mạng lớn, gặp phải Hàm Ưu, mà kẻ chết lại là Hàm Ưu. Nếu để cô sống sót, người chết tiếp theo là ai? Người phàm trước mặt này cũng là một yêu nghiệt, có thể vượt hết hai ải mà vẫn còn sức để xông vào của thứ ba! Bà không thể mặc kệ ngồi nhìn nhưng không thể trái ý trời, đưa hoa Sinh Mênh là kết cục đã định. Đợi nha đầu kia tỉnh lại, ắt sẽ không bỏ qua. Bà muốn bắt người phàm này, vị hôn phu của cô vào trong tay. Trái lại, bà muốn xem thử nha đầu kia có dám đến đây giết người không!
Những người khác, kể cả người của Phiêu Mạc Tiên tông đột nhiên đều đưa mắt nhìn Vân phu nhân.
“Vân trưởng lão, bổn quân không nghe lầm chứ? Cửa thứ ba của các người là Âm Dương cốc sao?” Ánh mắt Trường Diên chân nhân nghiêm túc.
Vân Viên lập tức rơi vào nơi khó cả đôi đường. Cửa ải thứ ba mà họ bàn bạc không phải Âm Dương cốc. Nhưng Vân phu nhân đã nói ra, lúc này lên tiếng chẳng phải người ngoài sẽ cho rằng nội bộ của họ đang xảy ra lục đục? Vả lại họ cũng không có lý nào đánh vào thể diện của Vân phu nhân trước nhiều người như vậy.
“Trước giờ Âm Dương cốc là nơi khảo nghiệm của tổ tiên, chúng ta cũng không làm trái giao ước.” Vân phu nhân hùng hồn nói.
“Đúng, Âm Dương cốc.” Vân Viên chỉ có thể kiên trì nói.
“Người Phiêu Mạc Tiên tông lại dùng Âm Dương cốc làm khó một người phàm, thật để ta mở mang kiến thức.” Thương Liêm Súc trách mắng trước tiên.
“Vân lão đệ, Âm Dương cốc thì hơi quá rồi.” Vẻ mặt của Tô Bát cũng không đồng ý.
“Đồ mất đi không phải chí bảo tông môn của chư vị. Chư vị nói ra đương nhiên sẽ nhẹ nhàng. Hoa Sinh Mệnh quan trọng với Phiêu Mạch Tiên tông đến chừng nào. Chỉ có duy nhất một đóa, ngắt đi đóa này mới có thể nở ra đóa thứ hai, nhưng phải mất thêm mấy trăm năm. Chẳng qua ta chỉ để hắn ở Âm Dương cốc năm năm, so với hoa Sinh Mệnh thì vẫn nhỏ bé không đáng kể.” Thái độ Vân phu nhân cứng rắn.
Những người khác há miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa. Đây không phải đồ của họ, không do họ định đoạt. Huống chi đồng ý hay không là quyền của Ôn Đình Trạm. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể chỉ trích về mặt tình cảm của Phiêu Mạc Tiên tông, nhưng cũng không thể nhiều lời về những việc khác.
“Âm Dương cốc thế nào?” Ôn Đình Trạm thấp giọng hỏi.
“Âm Dương cốc chính là hiểm cảnh số một của Phiêu Mạc Tiên tông, là do tông chủ vào một nghìn năm trăm năm trước lấy hai khối nam châm vĩ đại bày bố đại trận. Lúc đầu là vì áp chế Ma quân. Trải qua hơn nghìn năm do tông chủ dùng tu vi gia cố, ban ngày cốc như bị dung nham nóng rực thiêu cháy, đêm rét buốt như hầm băng lạnh giá.” Mạch Khâm chật vật giải thích cho Ôn Đình Trạm.
Âm Dương cốc tất nhiên là nơi khảo nghiệm do tổ tiên của Phiêu Mạc Tiên tông thiết lập nhưng là để nhằm vào yêu ma. Tám trăm năm trước, có một vị yêu vương xin chí bảo của Phiêu Mạc Tiên tông. Ngay lúc đó, tông chủ cũng đưa Âm Dương cốc ra để đối phó với yêu vương này. Đây là một nơi hành hạ Ma quân cho đến chết, dù là người tu luyện cũng không thể sống sót, chứ đừng nói đến người phàm như Ôn Đình Trạm.