Mắt thấy Phiêu Mạc Tiên tông liều chết chống lại, mà lúc này Thiên Cơ chân quân lại đang nhíu chặt chân mày, Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn nửa bàn tay trở nên trong suốt của Thiên Cơ chân quân, kéo Mạch Khâm hỏi.
Mạch Khâm kinh hãi, hắn nhanh chóng dùng thần thức chuyển lời cho Ôn Đình Trạm: “Thiên Cơ chân quân là nguyên thần, người cứu biển cả, loại bỏ linh căn của Bách Lý cô nương, tổn hao quá lớn. Nếu không dừng tay lại, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Lo lắng cho tính mạng, Mạch Khâm tuyệt không nói lời đe dọa. Mà nếu Thiên Cơ chân quân tiêu hao thêm tu vi thì nguyên thần khó mà trở về được. Dù tu vi có cao đi nữa, nếu nguyên thần không cách nào trở về, sau một thời gian sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Mà lực sinh mệnh của cơ thể cũng tiêu biến, chỉ sợ cuối cùng sẽ trở thành người chết thật sự.
Trong lòng Ôn Đình Trạm kinh sợ. Nếu Thiên Cơ chân quân đại khai sát giới ở đây, dù có lấy được hoa Sinh Mệnh, chỉ sợ sẽ đắc tội với tất cả môn phái tu tiên. Đến lúc đó bọ họ có thể nhân lúc Thiên Cơ chân quân đang bế quan hợp sức tấn công duyên sinh quan hay không? Nếu là như vậy, có thể dẫn đến tranh đấu máu chảy thành sông hay không?
Vậy thì mọi thứ đều đi ngược với ước nguyện ban đầu của Dạ Dao Quang, nếu lại liên lụy đến duyên sinh quan vô tội, chỉ sợ Dạ Dao Quang biết được sẽ cho rằng mình là một kẻ có tội.
“Có cách khác để có được hoa Sinh Mệnh không?” Ôn Đình Trạm hỏi.
Mạch Khâm nhìn Ôn Đình Trạm, một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: “Có.”
“Huynh nói đi.”
“Người tu luyện bọn ta chú trọng đến cơ duyên. Bất kì tông môn nào đều giữ lại chút hi vọng sống cho người phàm, đây là khế ước của bọn ta và trời cao. Chỉ cần là người phàm có thể tìm được tông môn, vượt qua khảo nghiệm của tông môn thì có thể nói ra bất kỳ tâm nguyện nào, người của tông môn phải tận lực hoàn thành tâm nguyện đó. Hễ không tận tâm một chút, cả tông môn đều phải gánh chịu hình phạt của trời.” Sắc mặt Mạch Khâm nặng nề.
“Khảo nghiệm gì?” Ôn Đình Trạm nghĩ sẽ không đơn giản.
“Các tông môn không giống nhau, do tông chủ tông môn kết luận.” Mạch Khâm cẩn thận nhìn Ôn Đình Trạm:
“Một khi đệ đi, chính là dâng mạng mình vào tay bọn họ. Họ tất nhiên không muốn mạng đệ, đây là tội nghiệt. Nhưng cũng có thể đùa đệ đến sống không bằng chết.”
Liên quan đến lợi hại trong đó, Ôn Đình Trạm sao có thế không biết? Nhưng bây giờ còn cách nào khác sao?
Cứu thê tử của mình, người cố gắng nhất hẳn là cậu mới đúng.
“Nếu ta vượt qua khảo nghiệm, có phải sẽ lập tức có được hoa Sinh Mệnh hay không?” Ôn Đình Trạm không thể không xác nhận lại.
“Đúng, đây là ý trời.”
Ôn Đình Trạm bước một bước ra, che trước mặt Thiên Cơ chân quân: “Sư thúc.”
Thiên Cơ chân quân nhanh chóng thu khí tức lại, cúi nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm khom người hành lễ với Thiên Cơ chân quân: “Sư thúc, vì con mà Dao Dao đã làm quá nhiều, Dao Dao vẫn muốn là một người trong sạch, sư thúc đừng để nàng trở thành một người có tội.”
Ánh mắt Thiên Cơ chân quân nặng nề.
Ôn Đình Trạm xoay người nói với Vân Viên: “Chắc hẳn các vị trưởng lão đã nhìn ra ta là một người phàm. Ta muốn tìm hoa Sinh Mệnh, tình nguyện tiếp nhận bất kỳ khảo nghiệm nào của quý tông môn.”
Thiên Cơ vẫn chỉ thầm nghĩ sẽ bức bọn họ đưa ra, còn chưa động sát tâm. Mấy người họ cũng chỉ tiêu hao chút tu vi, cũng không bị thương. Thấy Thiên Cơ chân quân ngồi ở kia, Vân Viên và các vị trưởng lão bàn bạc rồi nói: “Được, mai ngươi đến vượt ải ở đỉnh Phiêu Miểu, nếu ngươi có thể trải qua khảo nghiệm ở đó, chúng ta chắc chắn sẽ đưa hoa Sinh Mệnh cho ngươi.”
Vậy nên Thiên Cơ chân quân liền đưa Ôn Đình Trạm và Mạch Khâm trở về duyên sinh quan, các vị trưởng lão Phiêu Mạc Tiên tông tiến hành bàn bạc về khảo nghiệm lần này cho Ôn Đình Trạm. Trở lại duyên sinh quan, Ôn Đình Trạm đi xem Dạ Dao Quang, cô lẳng lặng nằm ở đó tựa như một người bằng ngọc được điêu khắc tinh tế.
“Cha ơi, mẹ bị sao thế?” Dạ Khai Dương ghé vào trước giường nhìn mẹ thật lâu. Nhưng từ đầu đến cuối mẹ vẫn không phản ứng.
Ôn Đình ôm Dạ Khai Dương vào lòng, ngồi bên giường: “Mẹ chỉ mệt một chút thôi, nàng ấy ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi.”
Cơ thể chỉ bốn tuổi nhưng tâm trí của Dạ Khai Dương đã tám tuổi. Dù mất đi ký ức của kiếp trước nhưng nó vẫn không phải một đứa trẻ bốn tuổi khờ khạo. Nhưng nó không chọn cách hỏi, mà chỉ yêu lặng vùi vào lòng Ôn Đình Trạm, lẳng lặng bầu bạn với mẹ chung với cha.
Cuối cùng Ôn Đình Trạm ôm Dạ Khai Dương và Dạ Dao Quang cùng nằm xuống, hưởng thụ thời gian một nhà ba người yên tĩnh. Cả ngày nay, Ôn Đình Trạm đều rất bình thường, trừ hơi thở ấm áp như ánh dương trên người biết mất, lúc nên ăn thì ăn, lúc nên uống thì uống.
Mãi đến ngày thứ hai, cậu theo Trường Diên chân nhân đến đỉnh Phiêu Miểu. Nguyên thần của Thiên Cơ chân quân đã trở về cơ thể. Vì ông còn đang trong lúc bế quan, lần này tiêu hao quá nhiều tu vi, e rằng không thể xuất quan, có Trường Diên thay mặt cũng được. Nhưng họ lại không tiến vào Phiêu Mạc Tiên tông, mà ở dưới chân núi, Vân Viên và Vân phu nhân đã dẫn theo người của Phiêu Mạc Tiên tông chờ sẵn ở đó.
Sau khi hai bên chào nhau, Vân Viên nói với Ôn Đình Trạm: “Ôn công tử, từ nghìn năm trước, Phiêu Mạc Tiên tông đã vì người phàm mà bày ra ba cửa ải. Chúng ta cũng không làm khó ngươi, cứ dựa theo quy củ tổ tiên để lại mà làm. Cửa thứ nhất là kiểm tra lòng thành.” Vân Viên nói xong nhường đường sau lưng, một phiến đá xanh ở cầu thang trượt từ chân núi lên trên, chạy thẳng giữa sườn núi Phiêu Mạc Tiên tông.
“Ở đây có mười nghìn bậc thang, một bước cao sáu tấc, phải một bước ba lạy mà lên.”
Vì người liên quan không thể so với bình thường, Phiêu Mạc Tiên tông cố ý mời đại trưởng lão của các môn phái khác tới làm chứng. Đa số những người này đã gặp Ôn Đình Trạm ở địa cung, họ rối rít gật đầu, cũng không khiển trách khảo nghiệm nặng nề.
“Được.” Ôn Đình Trạm đồng ý.
“Vậy thì mời Ôn công tử qua cửa thứ nhất.”
Mọi người tránh ra, Ôn Đình Trạm chậm rãi bưới tới trước cầu thang. Cậu nhìn lên ngọn núi sáng chói của Phiêu Mạc Tiên tông, không hề do dự quỳ xuống, sau đó xếp chồng hai tay đặt ở bậc thang thứ tư, thái độ thành kính dập đầu ba cái. Từ lúc bắt đầu bước đầu tiên, mặt cậu vẫn không đổi sắc. Sau một canh giờ cậu mới đi được một phần mười, nhưng tay và trán cậu đã sưng đỏ. Tốc độ của cậu lại không chậm lại chút nào, cậu biết phải sớm có được hoa Sinh Mệnh.
Lại thêm một canh giờ nữa, trán cậu đã rách da, máu tươi chảy ra. Tốc độ của của đã chậm lại. Mãi đến canh thứ sáu, từ ngày đến đêm tối, cậu chưa đi được một nửa. Hai tay, hai đầu gối và cả trán đều là máu tươi chảy dài. Nhìn xuống cầu thang phía sau cậu, đã là một vũng máu.
Mạch Khâm ném lý trí sang một bên, nắm chặt tay ở sau lưng, chịu đựng ngăn mình không xông lên. Ngay cả Trường Diên chân nhân cũng không nỡ nhìn thẳng.
Máu tươi từ trán để lại, rơi một giọt đảo quanh mi mắt, ánh mắt Ôn Đình Trạm nhạt nhòa, cậu hoàn toàn không thấy đau đớn vì trước đó Mạch Khâm đã cho cậu một loại thuốc gây tê liệt thần kinh, nhưng đầu của cậu đã hơi không nghe theo sai bảo. Cậu lấy lại bình tĩnh tiếp tục...
Từ đêm tối lại đến bình minh, cậu đã bắt đầu không đứng nổi, dường như đã quỳ xuống làm máu đầy đất bò lên. Đến khi tia nắng ban mai đầu tiên rọi lên người của cậu, cậu rốt cuộc cũng hoàn thành bước cuối cùng.