Thì ra trong lúc móng vuốt sắc bén của báo đốm yêu đánh về phía trái tim của Đơn Cửu Từ, tốc độ của nó chậm hơn một bước so với ngân châm của Dạ Dao Quang. Báo đốm yêu bị đả thương nên nó nổi điên muốn cắn vào cổ của Đơn Cửu Từ, lúc này từ ngoài cửa sổ Kim Tử nhảy vào, nó đá một cước vào cánh tay đang bắt giữ Đơn Cửu Từ của yêu quái, lực trên tay của yêu quái buông lỏng liền đẩy Đơn Cửu Từ ra. Lúc yêu quái muốn bắt người lại, Kim Tử phản ứng rất nhanh dùng đuôi quấn lấy tay của nó, lúc này Đơn Cửu Từ đã đến tay Dạ Dao Quang.
“Băng bó vết thương cho hắn.” Dạ Dao Quang đẩy Đơn Cửu Từ ra ngoài cửa.
Cổ tay của cô vừa chuyển, Thiên Lân dán vào lòng bàn tay của cô, nhanh chóng bay về phía báo đốm yêu đang dây dưa với Kim Tử. Hàn khí lạnh lẽo, đôi mắt của báo đốm yêu chợt lóe lên, mặc dù nó né tránh rất nhanh nhưng Thiên Lân vẫn xẹt qua một vết thương thật sâu trên cánh tay của nó.
Đột nhiên con báo gào thét lên một tiếng, lập tức cơ thể của nó phồng to lên, quần áo trên người bị đánh bay thành những mảnh nhỏ, trong nháy mắt nó trở thành một con báo nhanh nhẹn, ngoại trừ gương mặt vẫn là người thì toàn thân của nó đều nằm trên mặt đất chuẩn bị chiến đấu, ánh mắt khát máu nhìn Dạ Dao Quang và Kim Tử.
Rất nhanh cơ thể của Kim Tử cũng phồng to lên, lớn hơn gấp đôi so với con báo, con báo nhìn thấy vậy liền co rụt lại, bộ lông trên mình đều muốn nổ tung. Rõ ràng nó nhận ra Kim Tử, đồng thời nó biết mình đấu không lại Kim Tử, Dạ Dao Quang cảm nhận được một hơi thở đang đánh tới từ xa: “Giao cho ngươi, chơi vui vẻ, đừng đùa chết là được.”
Dạ Dao Quang nói xong liền lắc mình bay ra ngoài cửa sổ, đối phương rõ ràng đang đi về phía này, tất nhiên là vì con yêu quái này mà đến. Nhưng trong lúc gần đến trước mặt của cô, người này lại chạy đi. Vì cô có linh căn của Bách Lý Khởi Mộng, năng lực cảm nhận của Dạ Dao Quang sánh ngang linh tu, mặc dù cách nhau rất xa nhưng cô vẫn cảm giác được tu vi của đối phương cao hơn cô, cô nghênh tiếp nhưng cũng không có ý định quyết đấu sống chết với đối phương. Chẳng qua cô chỉ muốn nhìn thấy mặt của đối phương, đồng thời thỉnh giáo đối phương đến từ môn phái nào, nhưng đối phương lại bỏ chạy như vậy, ngay cả yêu quái đã nuôi đến Hóa Hình kỳ cũng không cần...
Dạ Dao Quang không đuổi theo, cô có đuổi theo cũng không kịp. Cô im lặng suy nghĩ, người này chắc chắn rất sợ cô, nhưng rất rõ ràng người này không phải sợ thực lực của cô, vậy thì đối phương đang sợ thân phận của cô. Nếu chưa gặp qua cô thì không thể nhận ra cô nhanh như vậy...
Nghe thấy một tiếng kêu vô cùng thê thảm của con báo, Dạ Dao Quang lấy lại tinh thần, cô quay trở về liền nhìn thấy cơ thể của Kim Tử đã lớn thành dáng vẻ của người khổng lồ, dáng vẻ này không hề kém so với Liên Sơn, đầu của nó đã đội lên tới xà ngang, suýt chút nữa đã nhấc lên cả căn phòng. Một chân to giẫm lên con báo, cô chỉ nhìn thấy bốn móng vuốt và một cái đuôi...
“Ngươi cũng đủ bạo lực nhỉ.” Dạ Dao Quang ghét bỏ nói.
“A!” Kim Tử vô cùng giận dữ, nó có chủ nhân rất nhẹ nhàng sao?
“Nâng chân của ngươi lên.” Dạ Dao Quang phất tay.
Kim Tử uất ức lấy chân ra, đoán chừng con báo đã kiệt sức nhưng nó vẫn muốn liều mạng dùng một hơi cuối cùng để chạy trốn. Nó nhảy về phía cửa sổ nhưng lại bị lá bùa được Đơn Cửu Từ đã sớm dán lên cửa sổ ngăn cản, một lần nữa nó ngã xuống trên sàn nhà. Nó bò không nổi nữa.
Dạ Dao Quang lắc đầu nói: “Tội gì phải thế, không nên giày vò mình trở nên thê thảm như vậy.”
Báo đốm yêu hấp hối nằm sấp trên sàn nhà, hơi động một chút máu tươi liền chảy ra từ trong miệng.
Dạ Dao Quang không hề đồng cảm với một con yêu quái dính đầy máu người, cổ tay của cô vừa chuyển, khí ngũ hành tăng lên, sắc bén như đao phá vỡ phần bụng của con báo. Cô kéo yêu đan của nó ra ngoài, yêu đan óng ánh trong suốt có yêu lực xung quanh đang bay lơ lửng trên tay của Dạ Dao Quang: “Nói đi, là người phương nào đã thuần dưỡng ngươi, nếu ngươi nói ra ta sẽ để cho ngươi được chết thoái mái một chút.”
Nhưng thật ra báo đốm yêu rất có khí phách, yêu đan đã rơi vào trong tay của Dạ Dao Quang, dù nó có chết vẫn cắn chặt răng.
Dạ Dao Quang thấy vậy liền thúc giục khí ngũ hành Hỏa vào lòng bàn tay, nướng yêu đan trên lò lửa. Báo đốm yêu lập tức đau đớn giãy giụa, yêu đan ở trong tay của Dạ Dao Quang, nó muốn tự nổ yêu đan để chết cũng không được.
“Hoa gia đường Ngũ Phúc...” Cuối cùng báo đốm yêu chịu không nổi sự tra tấn liền nói ra một địa chỉ.
Tiếng nói của nó vừa rơi xuống, lòng bàn tay của Dạ Dao Quang liền dùng lực, yêu đan bị nghiền nát ở trong lòng bàn tay của cô. Báo đốm yêu nằm thẳng tắp, không còn sức sống. Dạ Dao Quang dẫn theo Kim Tử trực tiếp đi đến Hoa gia ở đường Ngũ Phúc, tất nhiên ở đây sẽ có người của Đơn Cửu Từ và Vĩnh Phúc Vương xử lý.
Nhưng Dạ Dao Quang vẫn chậm hơn một bước, lúc cô chạy đến đã là vườn không nhà trống. Xem ra người vừa mới nhanh chóng chạy thoát, nhất định là nửa đường quay trở lại để thu dọn. Dạ Dao Quang tìm kiếm một vòng ở xung quanh nhưng cô vẫn không tìm thấy dấu vết nào, nên cô đành quay trở về để Đơn Cửu Từ đi thăm dò một chút về Hoa gia, đoán chừng cũng không tra ra được gì. Chỉ hy vọng đây là tin tức giả, nếu không chỉ sợ bọn họ đã gặp phải thủ đoạn hiểm độc.
Sau khi trở về, Dạ Dao Quang bấm ngón tay tính toán thời gian một chút, đêm hôm ấy cô bày trận pháp tìm kiếm yêu quái trong Dạ phủ, mượn trận pháp này để thu yêu quái trong vòng một trăm dặm. Đây là lần thứ hai cô gặp được yêu quái ở Đế đô. Ở Đế đô đều là những người hết sức quan trọng, nếu họ bị yêu quái mê hoặc, rất có thể sẽ khiến rất nhiều người vô tội bị thương. Đáng tiếc hầu như đối phương đã rút lui vô cùng sạch sẽ, trong vòng một trăm dặm ngoại trừ có yêu quái ở chỗ sâu nhất trong khu vực săn bắn của hoàng gia, thì trong nhà của con người không hề có bất kì dấu vết nào của yêu quái.
Như vậy cũng tốt, đối phương biết khó mà lui, cô cũng bớt việc, sau này cô chú ý nhiều hơn một chút là được.
Thoáng một cái thời gian đã trôi qua, Văn Du rất nhanh đã đi ra ngoài trường thi, hắn nhìn thấy Dạ Dao Quang lại nghĩ đến lời căn dặn của Ôn Đình Trạm, trong ánh mắt có thêm một chút nhìn không thấu. Chẳng qua Dạ Dao Quang cũng không để ý đến hắn nhiều lắm nên cô cũng không nhìn thấy.
Sau khi Ôn Đình Trạm đi ra từ trường thi, cậu không trở về Chử phủ, cậu đi thẳng đến Thuần Vương phủ. Tuy rằng một loạt chuyện Ôn Đình Trạm đi vào trường thi đều do Tiêu Sĩ Duệ chuẩn bị nhưng đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy Ôn Đình Trạm trong ba năm qua, hắn nắm chặt bả vai của Ôn Đình Trạm: “Doãn Hòa, vì sao huynh không đi tìm Dao tỷ tỷ, tỷ ấy rất nhớ huynh.”
Ôn Đình Trạm nở nụ cười ấm áp trên khóe môi: “Ta biết, nhưng vẫn chưa đến lúc, ta bảo đệ đi tra vài thứ có tra ra được không?”
“Huynh nói đến danh sách đệ tử đi thi đấu võ vào năm nay, ta đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Tiêu Sĩ Duệ liền vội vàng lục lọi danh sách đưa cho Ôn Đình Trạm.
“Huynh muốn những thứ này để làm gì? Lẽ nào huynh muốn tham gia đấu võ?”
“Ta nhớ rõ văn cử nhân có thể đi thi võ.” Ôn Đình Trạm mỉm cười tiếp nhận rồi lật ra danh sách, rất nhanh cậu nhìn vào một tờ giấy, ánh mắt trở nên tĩnh mịch.
Tiêu Sĩ Duệ nhìn theo: “Hà Định Viễn, hiện nay hắn được hô hào là Võ trạng nguyên. Hắn sinh ra ở phủ Định Bá, mặc dù thân thủ của hắn rất cao nhưng làm người lại tàn nhẫn bá đạo. Tuy rằng bây giờ phủ Định Bá đã từ Công hạ xuống Bá nhưng từ nhỏ hắn đã là một đứa trẻ đứng đầu trong đám quý tộc, bây giờ có rất nhiều người quý tộc trẻ tuổi đều tôn hắn làm người dẫn đầu.”
“Phủ Định Bá là phụ tá đắc lực của Tam hoàng tử Vĩnh An Vương, vậy thì bắt đầu từ Hà Định Viễn, trả nợ cho Minh Quang!” Ánh mắt của Ôn Đình Trạm hiện lên một ánh sáng tăm tối và lạnh lẽo.