“Là Tam hoàng thúc?” Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ trầm lắng, mi mắt cụp xuống che giấu sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.
“Doãn Hòa, sao huynh biết được?”
“Đệ còn nhớ lúc ở học viện, có người lẻn vào học xá của đệ để hạ độc đệ?” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt hỏi.
“Là Tam hoàng thúc.” Tiêu Sĩ Duệ đương nhiên nhớ rõ. Trước đây đích thân Dạ Dao Quang đuổi tới Chu phủ ở đường Quan Vân. Đó là trạch viện của sư phụ Tam hoàng thẩm. Sau đó chuyện này của bọn họ liên lụy đến Bát hoàng thúc, Bát hoàng thúc còn tự mình tới đường Quan Vân để kiểm chứng rõ ràng.
“Bởi vậy có thể thấy được, thủ hạ của Tam hoàng thúc đệ có một cao thủ chế tạo độc dược, đây là điều thứ nhất.” Trước đây nếu không phải trời sinh khứu giác hơn người, với loại độc dược này chỉ sợ Tiêu Sĩ Duệ đúng là chạy trời không khỏi nắng. Loại độc dược này ngay cả cho đến nay cậu cũng chưa nghiên cứu chế tạo ra được. Mà Ma Phí Hương cậu nghiên cứu chế tạo ra, với đối phương đương nhiên không thành vấn đề.
“Thứ hai, gần nửa năm qua thái tử phi qua lại thân mật với Vĩnh An Vương phi. Sĩ Duệ, hôm nay ta sẽ cho đệ một bài học, thân là nam nhi tất nhiên cần quan sát đại cục, mà nội tướng cũng không thể coi thường. Quản lý việc nhà thường là phụ nữ một tay làm chủ, có lúc người đàn ông không có thực quyền cũng chưa chắc do không có khả năng.”
“Doãn Hòa, ý của huynh là Lục hoàng thúc và Tam hoàng thúc thường không qua lại, bọn họ lén lút thông qua hai vị thẩm thẩm để cấu kết. Nhưng Lục thẩm tại sao lại có thể hại Lục hoàng thúc?” Tiêu Sĩ Duệ không nghĩ ra.
“Bởi vì Tam thẩm của đệ là một nhân vật không tầm thường, đã là đệ tử cuối cùng của đại nho (*), đương nhiên thủ đoạn phi phàm. Trước đây bỗng nhiên nàng có thể nghe thấy yêu quái mà tự giữ được bình tĩnh, ta càng hiểu rõ Vĩnh An Vương phi không phải kẻ tầm thường.”
Ôn Đình Trạm nghĩ tới từng cách phản ứng của Vĩnh An Vương phi tại khách trạm ngày trước, lúc Dạ Dao Quang diệt bóng yêu, sau đó lại quả quyết đi theo bọn họ. Thậm chí khi đó tuổi tác Dạ Dao Quang non nớt như vậy, nàng chỉ dựa vào lời nói của một mình Lư Phương lại dám giao phó tính mạng chính mình và con gái. Điều này là một sự bình tĩnh và quyết đoán mà không phải một người nữ nhân bình thường có thể làm được.
“Tâm tư của bệ hạ đối với thái tử đã bộc lộ rõ ràng, không ai không thấy rõ. Tam hoàng thúc và Tam hoàng thẩm của đệ chẳng qua là muốn chuyện bé xé ra to tình cảnh của thái tử và thái tử phi, khơi dậy hận thù của bọn họ đối với đệ và đối với bệ hạ, khơi mào sự không cam tâm của bọn họ. Từ xưa đến nay phế thái tử nào có phải là kết cục tốt đẹp? Bất cứ ai bước lên ngôi vị hoàng đế mà không kiêng dè người từng làm thái tử, nếu bọn họ chết, vì sao không cùng kéo đệ xuống nước? Thái tử đã bị hận thù che kín đôi mắt, hắn còn bị Tam hoàng thúc của đệ từng bước từng bước đẩy tới bước đường cùng muốn đồng quy vu tận với đệ. Khi đệ bắt giữ toàn bộ Lại gia, ngược lại trong mắt thái tử chứng minh được sự xúi giục của Tam hoàng tử rằng đệ sẽ không bỏ qua hắn, hắn cuối cùng chẳng thể giãy giụa và do dự. Tam hoàng thúc của sẽ nói cho hắn biết, hắn chết trên tay của đệ thì bệ hạ sẽ buông tha Lại gia vì áy náy. Hắn không phải là không mong muốn cứu Lại gia, mà là lấy cái chết để khiến bệ hạ thương tiếc, buông tha Lại gia. Hắn thà dùng phương thức có tôn nghiêm như vậy còn hơn cầu xin đệ.”
“Thì ra, thì ra là kế sách thoát thân mà ta tự cho là đúng lại đẩy bản thân vào kết cục chết chóc, mới liên lụy Minh Quang vì cứu ta mà lấy mạng đổi mạng...” Tiêu Sĩ Duệ nghe xong phân tích của Ôn Đình Trạm, sắc mặt trắng nhợt.
Nhắc đến người bạn vô cùng thân thiết đã mất, ánh mắt Ôn Đình Trạm vẫn còn có chút u ám, mới nghiêm mặt nói: “Minh Quang mất đi cũng không phải do đệ, huynh ấy rời khỏi ranh giới của duyên sinh quan đã ăn quả phục linh, đã không thể cứu vãn, đệ không cần tự trách.”
Tiêu Sĩ Duệ nhắm hai mắt lại có chút đau đớn.
“So với áy náy tự trách, chi bằng phấn chấn để cho Minh Quang an nghỉ.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói:
“Từ khi bắt đầu, chuyện của tiểu Lục đã là một ván cờ của Tam hoàng thúc của đệ, bao gồm cả cái chết của Khổng thị.”
“Biểu muội cũng là...” Tiêu Sĩ Duệ giương mắt nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Khổng thị trúng độc chết, chính tay ta khám nghiệm, Tuệ Di quận chúa chẳng qua là một quân cờ. Tam hoàng thẩm của đệ lợi dụng Tuệ Di quận chúa không thích tiểu Lục, cho Tuệ Di quận chúa châm ngòi thổi gió. Bà ta còn có mộng tưởng hão huyền gả Trác Mẫn Nghiên cho đệ, dùng Khổng thị diệt trừ tiểu Lục. Nếu lúc đó đệ không cầu xin cho tiểu Lục, đệ ngẫm nghĩ hậu quả một chút.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh sâu thẳm.
Nếu Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy nhục nhã, chẳng những không cầu tình cho tiểu Lục, còn tự mình giải quyết xong tiểu Lục. Thủ đoạn sau đó của Vĩnh An Vương là khiến tiểu Lục chết một cách im hơi lặng tiếng. Cái chết này cần đổ lên người Tiêu Sĩ Duệ, sau đó sẽ loan ra là tiểu Lục bị chết oan. Kể từ đó, người thân cận bên cạnh Tiêu Sĩ Duệ đều sẽ nguội lòng. Vốn dĩ Tiêu Sĩ Duệ vào triều đình chưa lâu, người ủng hộ chỉ có mấy người, bọn họ có thể xây dựng tình cảm sâu sắc hơn Tiểu Lục ở học viện sao? Nếu không thể bằng được, ngay cả tiểu Lục cũng rơi vào kết cục như thế, như vậy bọn họ sau này nếu sơ sẩy một cái bị hắn hãm hại, có phải còn thảm hại hơn tiểu Lục hay không? Không những vậy, từ nay về sau Lục gia sẽ căm hận Tiêu Sĩ Duệ vì tiểu Lục chính là con trai trưởng duy nhất của Lục gia.
Rất nhiều chuyện đều phải suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng, nếu không chuyện này liên quan sâu rộng như thế nào, lại đến mức cần Tuyên Lân phí hết tâm tư mới có thể ép Vĩnh An Vương thả Lục Vĩnh Điềm ra?
“Đương gia chủ mẫu...” Tiêu Sĩ Duệ ngửa đầu tựa lưng trên ghế bành, giơ tay bóp trán. Hắn chưa từng hao tâm tổn trí theo dõi phu nhân, thật không ngờ lần này hắn lại thua ở trong tay của phu nhân. Tam hoàng thúc của hắn trái lại thật sự cưới được một vương phi tốt nên đến bây giờ hắn cũng chưa từng hoài nghi đến Tam hoàng thúc của mình.
“Phụ nữ thông minh càng đáng sợ hơn đàn ông thông minh.” Ôn Đình Trạm nói ngắn gọn mà sâu sắc:
“Một khi thái tử chắc chắn bị đệ giết thành công, thái tử chết, đệ là đích trưởng tôn bị phế, Tam hoàng thúc của đệ làm như vậy đến giờ sẽ chiếm giữ ngôi đầu. Chỉ cần biểu hiện không quá đáng, chức người kế vị chẳng phải là dễ như trở bàn tay? Đệ có thể đi thăm dò một chút trong mắt bệ hạ xem Vĩnh An Vương là một người như thế nào. Ta nghĩ bệ hạ chắc chắn sẽ dùng hai chữ “bình thường” để hình dung. Nếu tất cả con trai đều thành cáo già xảo quyệt, thành hạng người thủ đoạn độc ác, sau khi bệ hạ ngày càng già nua, chỉ sợ người con trai bình thường này mới là người mà người yên tâm nhất.”
“Doãn Hòa, ta thật sự muốn hoán đổi với huynh.” Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên cười thê thảm nói:
“Ta đã đi học rất nỗ lực, ta tự đánh giá cũng không phải ngu không ai bằng. Mà ta mãi mãi cũng không học đa mưu túc trí được như vậy, ta cảm thấy quá mệt mỏi. Nếu huynh là ta, có lẽ hoàng gia gia bây giờ cũng không cần sầu muộn đến bạc cả tóc.”
“Nhưng ta không muốn đổi với đệ.” Khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ mỉm cười.
Tiêu Sĩ Duệ sửng sốt, Ôn Đình Trạm xử lý vô cùng thành thạo mấy việc này. Mấy hoàng thúc của hắn cộng lại đều không phải là đối thủ của cậu, nắm ngôi vị hoàng đế và giang sơn dễ như trở bàn tay mà cậu lại dứt khoát cự tuyệt như vậy. Tiêu Sĩ Duệ biết rõ, Ôn Đình Trạm cũng không phải là loại người sợ nói lời đại nghịch bất đạo mà che giấu tiếng lòng.
Dường như hiểu rõ nghi hoặc của Tiêu Sĩ Duệ, Ôn Đình Trạm chắp tay nói: “Nếu ta là đệ, chỉ sợ Dao tỷ tỷ của đệ từ lúc ban đầu đã cách ta rất xa. Nàng có thể kết giao cùng nhà giàu quyền quý, có thể làm bạn cùng gia tộc hoàng đế nhưng tuyệt đối sẽ không giao phó trọn đời mình cho con cháu hoàng gia. Vì vậy, ta cảm kích trời xanh, đưa thân ta vào nhà của những người dân tầm thường.”
***
(*) Đại nho: Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao.