Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1532: Chương 1532: Cảnh Trong Mơ Kỳ Dị




“Cho nên, Dao Dao cho rằng người kia là Tán Tiên?” Ôn Đình Trạm hiểu rõ ý tứ Dạ Dao Quang, suy nghĩ một lát mới gật đầu, “Suy nghĩ của Dao Dao cũng không phải không có lý, người đó có thể độ kiếp thất bại, tiến vào Thông Thiên Thành, hiện giờ tu vi đã đạt đỉnh, vẫn luôn canh cánh Thả Nhân đại sư trong lòng, vì thế mới không tiếc dùng nguyên thần xuất khiếu tới đây, cho nên mới có thể che giấu, âm thầm hành sự.”

“Đây chỉ là phỏng đoán, chân tướng rốt cuộc như thế nào, không ai biết được.” Dạ Dao Quang lắc đầu.

“Chúng ta ngày mai lại tới bái kiến Thả Nhân đại sư.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm dừng ở đóa hoa đào trên bàn.

Dạ Dao Quang gật đầu: “Vậy ngủ sớm thôi.”

Nguyên bản Dạ Dao Quang muốn nghỉ sơm, nhưng rửa mặt xong vẫn chưa thấy Mị Lượng trở về, không khỏi đá văng Kim Tử ra ngoài: “Đi tìm hắn trở về.”

“Sư phụ chính là khẩu xà tâm phật. Rõ ràng nói hắn tốt nhất chết luôn bên ngòai, đây không phải đang lo lắng sao….” Kim Tử bất mãn lẩm bẩm. Nó cũng muốn ngủ a, đã trễ thế này, ba bữa lại ăn chay, lúc này nó không muốn làm gì hết.

“Mau mau mau, chúng ta chạy mau……” Ngay lúc Kim Tử không tình nguyện chuẩn bị đi tìm người, kết quả không nghĩ tới, một bó u quang nháy mắt tiến vào, không phải Mị Lượng thì là ai? Nó tựa hồ đã chịu kích thích rất lớn, lắc lư tới gần Dạ Dao Quang, “Chúng ta hiện tại liền đi, mau, chậm chút là không kịp!”

Đầu ngón tay bắn ra, một tấm phù triện bay vọt ra ngoài, dán lên trên Dạ minh châu, định trụ Dạ minh châu cũng là định trụ Mị Lượng: “Ngươi bình tĩnh, gặp quỷ hay gì mà bị dọa thành bộ dáng này?”

“Gặp quỷ thì có gì mà phải sợ? Ta gặp thứ còn đáng sợ hơn quỷ ngàn vạn lần, ta thiếu chút không thể trở về đấy!” Mị Lượng tuy rằng bị Dạ Dao Quang cấp trụ, nhưng ngữ khí vẫn không che giấu được sự run rẩy.

“Ngươi gặp cái gì?” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Pháp lực cực cao, cao đến mức vừa nhấc tay, liền suýt nữa đem ta đánh tan, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.” Mị Lượng lòng còn sợ hãi nói, “Nàng ấy đã phát hiện ra ta, chúng ta đi mau, ta sợ bị đuổi theo.”

“Sao ngươi xuẩn ngốc thế?” Dạ Dao Quang mắt trợn trắng, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Mị Lượng, “Tu vi nàng ta nếu cao như vậy, muốn truy ngươi, ngươi còn có thể về sao? Còn giữ mệnh trên người? Vả lại nơi này là Cống chùa, là địa bàn của Thả Nhân, nếu nàng ta thực sự đuổi theo, ngươi tốt số chạy thoát, nàng ta hiện tại chưa vào, tất nhiên là có điều cố kỵ. Lúc này, ta và mọi người chạy trốn? Kia không phải chui đầu vô lưới?”

Bị Dạ Dao Quang nói như vậy, Mị Lượng cũng coi như có chút trấn định, hắn cảm thấy Dạ Dao Quang phân tích hoàn toàn chính xác, tưởng tượng đến dáng vẻ chính mình mới vừa kinh hoàng thất thố, Mị Lượng thực muốn tìm bậc thang leo xuống: “Ta đây đột nhiên gặp một người pháp lực cao thâm, nhất thời chấn kinh mà thôi.”

Dạ Dao Quang cười nhạo, cũng không bóc mẽ hắn mà đem hắn ném vào trong lòng Kim Tử: “Mang theo hắn đi, coi như trông trẻ.”

“Ta không cần!” Kim Tử ghét bỏ một tay đem Mị Lượng ném ra, sau đó thừa dịp Dạ Dao Quang chưa phát hỏa nhanh chóng chạy về ổ hầu của mình.

Mị Lượng lần nữa bị ném sang một bên cảm thấy chính mình hôm nay thật mất mặt, hắn cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, nhưng bóng ma vừa rồi ngoài hành lang thật sự quá đáng sợ, hắn vẫn là xám xịt chạy tới phòng Tuyên Khai Dương, mang tiếng mỹ miều là đi bảo hộ cậu.

Dạ Dao Quang còn không biết tính toán của hắn sao, còn không phải bởi vì Tuyên Khai Dương là nhi tử của nàng, nếu Tuyên Khai Dương gặp phải nguy hiểm, nàng chắc chắn sẽ liều mạng cứu, lúc này hắn tốt nhất là cột chặt bản thân với Tuyên Khai Dương.

“Người Mị Lượng gặp chỉ sợ chính là người chúng ta đang nghĩ tới.” Nằm ở trên giưởng, Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn trần nhà nói với Ôn Đình Trạm.

Tuy rằng ngoài miệng nói chướng mắt Mị Lượng, Mị Lượng cũng không phải người gặp nguy không loạn, nhưng tuyệt cũng không phải cái bao đất. Lúc trước ở tộc đuổi thi, âm thai phá thể, Mị Lượng tuy rằng cũng hô lớn chạy nhanh, nhưng kỳ thật hắn vẫn còn có thể nói đùa. Lúc ấy còn có thể không đứng đắn, chứng minh Mị Lượng kỳ thật không sợ âm thai, sau đó cũng đã chứng minh hắn có thể ứng phó. Nếu không phải hắn chết vì thói ở sạch, cho rằng âm thai khí không sạch sẽ, hay còn là quá bẩn, chỉ sợ ba lần đánh là hắn có thể hút sạch hai cái.

Hai cái âm thai, bọn họ bảy người hợp lực mới đối phó được, cũng chứng tỏ năng lực của Mị Lượng phía trên bọn họ. Tu vi cao như vậy, nhưng Mị Lượng bị dọa tới run rẩy, gặp Thả Nhân Mị Lượng cũng không có phản ứng, đáp án không cần nói cũng biết. Có lẽ đúng là bởi vì đường trốn của Mị Lượng là thẳng Cống chùa, cho nên Thần Tiên sống kia mở thả hắn đi.

“Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.” Bàn tay Ôn Đình Trạm trùm lên đôi mắt Dạ Dao Quang, “Đi nghỉ thôi.”

Nhắm mắt lại, Dạ Dao Quang một hồi lâu mới ngủ, cũng không biết có phải do tâm sự nặng nề hay không, Dạ Dao Quang thế nhưng hiếm khi ngủ mơ. Ở trong mộng sương trắng lượn lờ, Dạ Dao Quang nhìn thấy hai đứa trẻ mới sinh trắng trẻo mập mạp, hai đứa nhỏ vươn tay hướng tới Dạ Dao Quang, mở to đôi mắt thuần tịnh, tràn đầy khát vọng nhìn Dạ Dao Quang.

Lòng Dạ Dao Quang mềm nhũn, không biết vì sao, một loại tình mẫu tử mạc danh lan tràn, nàng cũng đem bàn tay hướng tới bọn chúng. Nhưng rõ ràng chỉ cách một cánh tay, nàng duỗi tay ra, hai đứa nhỏ kia liền bị gió thổi bay xa, nàng muốn đuổi thế, nhưng thế nào cũng không thể chạm tới.

“Mẫu thân……”

“Mẫu thân……”

Hai đứa trẻ mới sinh biến mất không thấy, chỉ có tiếng kêu mềm mại ngọng nghịu vang lên. Dạ Dao Quang nhìn bốn phía, hoàn toàn là một mảnh trắng xóa.

“Mẫu thân, người không cần bọn con sao?”

“Mẫu thân, người không cần bọn con sao?”

Hai đứa nhỏ một trước một sau, giọng nói tràn đầy ủy khuất làm tim Dạ Dao Quang thắt lại, nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nói không ra lời.

Dạ Dao Quang chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng bên trong cơn lo âu cực độ, nàng theo bản năng dùng tay đè lên bụng nhỏ.

“Làm sao vậy, Dao Dao?” Ôn Đình Trạm vừa lúc luyện võ trở về, đẩy cửa liền nhìn thấy Dạ Dao Quang sắc mặt không tốt, nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng.

“Không có việc gì…..” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Một giấc mộng cổ quái.”

Theo lý mà nói, thân là phong thủy sư, còn là một tu luyện giả, nàng cơ bản không thể gặp mộng. Nàng một khi nằm mơ chính là có dự báo. Nếu mơ thấy một hài tử, nàng sẽ nghĩ đến Quảng Minh, nhưng rõ ràng đây là hai đứa nhỏ, Dạ Dao Quang khẳng định hai đứa nhỏ không đứa nào là Quảng Minh, nhưng tim nàng lại rất đau.

Ôn Đình Trạm định thốt lên hỏi có phải Dạ Dao Quang đang mang thai hay không liền kịp nuốt lại. Đầu tháng, bà dì của nàng mới vừa đi, ngày hôm sau nàng tới thẳng Cống chùa, nơi phật môn thanh tịnh, nàng cùng Ôn Đình Trạm đều không gần gũi, làm sao có hài tử? Chỉ sợ mở miệng sẽ dọa tới nàng.

Nhưng giấc mộng kỳ dị kia làm Dạ Dao Quang cảm thấy có chút chân thật, chân thật ở chỗ nào nàng cũng không rõ. Nàng giống như thật sự sẽ mất đi hai đứa nhỏ giống nhau, làm Dạ Dao Quang cảm thấy bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.