Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1531: Chương 1531: Một đóa hoa đào




Không ngờ, Ôn Đình Trạm lại đưa ra một đóa hoa đào.

Dạ Dao Quang ngẩn ra, “Ngày xuân se lạnh, hoa đào ở đâu ra thế?”

Duỗi tay tiếp nhận, Dạ Dao Quang cầm trong tay, đích xác là một đóa hoa đào thật, vẫn còn thoang thoảng hương thơm của hoa, cánh hoa cũng mềm mại tinh tế.

“Đại sư cho Bé ngoan mang về cái này.” Người thông minh như Ôn Đình Trạm nhất thời cũng không hiểu.

Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn đóa hoa, đột nhiên nói nhỏ với Ôn Đình Trạm: “Lão hòa thượng không phải đang ám chỉ, Thả Nhân đại sư là hồng nhan tri kỷ đó chứ? Nói ra thì ngượng nên phải biểu đạt mập mờ.”

Dù sao cũng là cao tăng đắc đạo lục căn thanh tịnh, đi nói chuyện sắc giới với một cao tăng đắc đạo khác, thực tình cũng không tốt.

“Cũng không phải không có khả năng này…..” Tuy rằng Ôn Đình Trạm thực không hy vọng là như thế, nhưng cũng không thể bài trừ. Ôn Đình Trạm không phải là Phật tử, nhưng trong lòng hắn, địa vị cao tăng rất cao, hắn vẫn luôn tôn trọng tất cả những người được coi là đại sư, “Nếu thực sự có liên lụy, ta tin tưởng trong đó có duyên cớ khác.”

Ôn Đình Trạm tuyệt đối không tin Thả Nhân là cao tăng nhận được sự sùng kính tối cao lại là người bội tình bạc nghĩa, hoặc cũng là người có thiếu nợ người khác. Người như vậy vĩnh viễn không thể đạt tới vị trí như Thả Nhân hiện tại.

Dạ Dao Quang bĩu môi, bởi vì biết được Ôn Đình Trạm luôn có Phật duyên, cho nên nàng không thích Ôn Đình Trạm có quan hệ với hòa thượng, cũng không thích Ôn Đình Trạm thay hòa thượng nói chuyện. Nhưng Dạ Dao Quang cũng không vì chuyện này mà cãi cọ với hắn, nàng lại nói: “Không ngoại trừ thế gian này có tình mà không được, bời vì tình yêu còn có thể khiến nữ nhân nhập ma phát điên cơ mà.”

“Không nói chuyện này nữa, muội hôm nay nghe được chút thông tin…..” Dạ Dao Quang đem sự tình ở thanh lâu nói lại một lần, nói xong mới hơi nhíu mày, “Kỳ quái, Mị Lượng kia vì sao tới giờ này còn chưa trở về?”

“Yên tâm, hắn đã bị nhốt ngàn năm.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói, “Có thể hắn gặp thứ gì mới lạ không muốn trở về mà thôi, đợi hắn chơi đủ tự nhiên sẽ trở về.”

Chuyện này thực ra Ôn Đình Trạm có kinh nghiệm, lúc trước Ma quân vừa mới ra khỏi Âm Dương Cốc cũng mang dáng vẻ này.

“Sớm biết vậy sẽ không để hắn đi ra ngoài.” Dạ Dao Quang phẫn hận, “Thần Tiên Sống trong miệng mấy người kia, cũng không biết có phải có bản lĩnh thật hay không, nếu gặp hắn, muội sẽ mặc kệ hắn chết sống ra làm sao, để cho hắn phải nếm thử chút khổ sở.”

“Thần Tiên sống….” Ôn Đình Trạm cầm đóa hoa đào lên, hơi xoay xoay trên đầu ngón tay, lâm vào trầm tư.

“Chàng không phải hoài nghi Thần Tiên sống chính là…..” Tay Dạ Dao Quang chỉ hướng vào đóa hoa.

“Thế gian này sao có thể trùng hợp nhiều như vậy?” Đôi mắt Ôn Đình Trạm nhìn đóa hoa trở nên thâm thúy, “Một núi không thể có hai hổ, nếu có thể kiềm chế được Thả Nhân đại sư, tu vi tất nhiên cực cao, bọn chúng dám cuồng ngôn không sợ người khác cũng là điều đương nhiên.”

Thần Tiên sống, là người Thả Nhân đại sư đáp ứng, lại tương trợ Nam Cửu Vương, Ôn Đình Trạm cảm thấy một người vừa vặn.

Dạ Dao Quang suy nghĩ cũng thấy hợp tình hợp lý. Nếu thật là như vậy, Thần Tiên sống này chỉ sợ nàng cũng không thể địch nổi: “Thần Tiên sống, vì sao lại trợ giúp Nam Cửu Vương mưu phản?”

Phàm là người tu luyện thường không quan tâm tới việc thế tục. Những người tu luyện chính thống không có khả năng quan tâm tới quyền thế, hết sức tương trợ để thiên hạ thái bình. Nhưng vị Thần Tiên sống này nếu không phải tu luyện giả chính thống, Dạ Dao Quang cảm thấy Thả Nhân đại sư tuyệt sẽ không thoái nhượng với nàng.

“Lời này của Dao Dao cũng suy nghĩ với ta.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Ta cũng giống nàng, rốt cuộc vì sao người này phải tương trợ Nam Cửu Vương? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có 1 nguyên do.”

“Thả Nhân đại sư.” Dạ Dao Quang cơ hồ lập tức nghĩ đến.

“Phải.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đưa bông hoa đào tới trước mặt Dạ Dao Quang, “Hoa này vì sao không héo?”

“Muội cũng không biết vì sao nó không héo.” Dạ Dao Quang cầm trong tay, mới vừa rồi không cảm giác được chỗ không ổn. Nói xong, Dạ Dao Quang vận khí, nháy mắt một cỗ khí hồn hậu kích phát kình lực ra ngoài, lập tức đánh bay Dạ Dao Quang.

“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm thả người ôm lấy Dạ Dao Quang, hai người bị văng đập vào vách tường, Ôn Đình Trạm làm tấm đệm lót phía sau nàng.

Nghe thấy tiếng kêu rên của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang vội vàng túm lấy người hắn xem xét: “Chàng có bị thương không?”

“Ta không sao.” Chỉ bị Dạ Dao Quang đụng phải một chút, có lẽ lực lượng kia còn dư lại, làm Ôn Đình Trạm hơi đau.

Dạ Dao Quang không yên tâm dùng khí Ngũ hành tra xét thân thể Ôn Đình Trạm, rồi lại đưa một dòng khí nữa vào bên trong mới yên tâm. Nàng sắc mặt ngưng trọng nhìn đóa hoa trên bàn nguyên vẹn không chút tổn hao: “A Trạm, có lẽ muội biết lão hòa thượng đưa đóa hoa này tới là có ý gì.”

“Ý gì?”

“Đóa hoa đào nếu muội đoán không sai, là từ người này. Không, chính là từ trên thân sinh linh tu luyện rơi xuống, lão hòa thượng đã từng giao thủ với người kia.” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm nói, “Có thể có khí lực mạnh mẽ như vậy, đã không đơn giản chỉ dừng mức linh tu.”

“Không phải linh tu, chẳng lẽ người đó đã……” Đáy mắt Ôn Đình Trạm cũng hiện lên một tia hoảng sợ.

“Thần Tiên Sống, danh bất hư truyền.” Dạ Dao Quang khẳng định gật đầu với Ôn Đình Trạm.

Nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thần tiên, chính là dựa theo quy luật tự nhiên, đã phi thăng thành thần tuy nhiên không biết thế nào lại có thể ngưng lại nhân gian, đây là một loại vi phạm quy định sinh tồn, Thần Tiên Sống này vì sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng nếu Dạ Dao Quang đoán sai, nhưng nàng đã tiếp xúc với Thiên Cơ cùng Hư Cốc, cả hai người này đối với nàng đều là yêu quý, cũng sẽ không đem toàn lực ra tay tàn nhẫn, nhưng Dạ Dao Quang cũng nhìn thấy hai người ra tay, cũng đã cảm thụ khí tràng khi họ dốc toàn lực, nhưng đều không đáng sợ như bông hoa đào kia vừa bộc phát ra.

Nói cách khác, đóa hoa này ấn chứa lực lượng còn áp đảo hơn hai người, ở phía trên đỉnh Độ Kiếp kỳ.

“Dao Dao, thế gian này chẳng lẽ thật sự có tồn tại cao hơn Độ Kiếp kỳ sao?” Ôn Đình Trạm trấn định Dạ Dao Quang.

“Tán Tiên……” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ đến Kim Tử đã từng nói với nàng, “Tồn tại tối cao của Tu chân giới.”

“Tán Tiên?”

“Đúng thế. A Trạm, muội quên nói cho chàng, Ninh Anh chính là tồn tại siêu việt Độ Kiếp kỳ.” Lúc trước gặp sự tình của Ninh Anh, Dạ Dao Quang đã nói với Ôn Đình Trạm nhưng Kim tử chưa nhắc tới nàng về Tán Tiên, “Kim Tử từng nói qua, độ kiếp nếu thất bại, rất nhiều người bởi vì tu vi cũng đủ cao, sẽ giữ lại Nguyên Anh, cũng chính là thần hồn bất diệt. Nhưng bọn họ bởi vì cả người đều là khí Ngũ hành, cũng tương đương quỷ hồn nhân loại, không thể xuống âm phủ, cũng không thể lưu lại nhân gian, trên nhân gian cũng đã không còn thứ gì có thể để bọn họ tu hành, cho nên cần phải tới Thông Thiên Thành, còn có người biết tự độ kiếp không thành công, liền tự nổ tan xác trực tiếp tới Thông Thiên Thành….”

Dạ Dao Quang đem ngọn nguồn Tán Tiên kỹ càng tỉ mỉ nói cho Ôn Đình Trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.