Đã là tận cùng của hành lang, cũng chính là gian phòng cuối cùng, trên hành lang cũng không thấy có hộ vệ gác, chỗ rẽ có một chậu cây, tuy rằng thời tiết đầu xuân vẫn còn rét lạnh nhưng cây vẫn tươi tốt, vừa lúc có thể che đậy thân thể Dạ Dao Quang. Nàng bởi vì mang theo tiểu gia hỏa đi lại, cả người quanh quẩn khí Ngũ hành, người bên trong cũng không cảm giác được nàng tới gần.
Dạ Dao Quang nghiêng tai lắng nghe, tuy rằng nàng đi cùng Ôn Đình Trạm nhiều cũng có thể nghe chút Tàng ngữ, nhưng hai người kia nói chuyện với nhau quá nhanh, ngoại trừ mấy cái tên ngẫu nhiên nói qua, Dạ Dao Quang trong lúc nhất thời thật đúng không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ có thể dùng trí nhớ hơn người của nàng, đưa toàn bộ lời trao đổi qua lại nhớ kỹ, đợi lát nữa đi tìm Cổ Cứu, nhờ Cổ Cứu phiên dịch một chút.
Dạ Dao Quang nghe xong ước chừng mười lăm phút, liền nhìn thấy tú bà dẫn theo mấy cô nương từ thang lên lầu trên, phương hướng là hướng bên này, vì không muốn rút dây động rừng, Dạ Dao Quang đem Mị Lượng đặt ở chậu hoa: “Ngươi nghe bọn họ nói chuyện, ta biết ngươi nghe không hiểu, nhưng ngươi ghi nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.”
Dặn dò xong, Dạ Dao Quang thấy tú bà mang theo người đã tới gần liền làm bộ giống quần chúng nhìn ngó xung quanh dưới lầu rồi xoay người rời đi, nhanh chóng về phòng bọn họ, Dạ Dao Quang liền nháy mắt ra hiệu với Cổ Cứu.
Cổ Cứu móc ra một nén bạc đặt trên bàn, liền đứng dậy cùng Dạ Dao Quang đi.
Ra khỏi thanh lâu, Dạ Dao Quang mới thuật lại những gì những người kia vừa nói cho Cổ Cứu nghe, thấy Cổ Cứu sắc mặt khẽ biến: “Chi Nam, những việc này ta là lơ đãng nghe được hai người nói chuyện. Ta chỉ nghe được bọn họ nhắc tới Trạm ca, vì thế liền nhớ kỹ, bọn họ rốt cuộc nói gì?”
“Những người đó đều là ngươi Tuyên Chính Viện.” Cổ Cứu nói với Dạ Dao Quang, “Nhưng thật ra không nói gì thêm về việc muốn cấu hại Doãn Hòa, bất quá giữa những lời bọn họ nói lộ ra muốn gây phiền toái lớn cho cậu ấy. Phía sau lưng bọn họ có một người cực kỳ đáng sợ, được Nam Cửu Vương cung phụng, xưng là Thần tiên sống. Nơi vị Thần tiên sống này ở, đệ muội không tránh phải sợ hãi.”
Cổ Cứu không phải nói giảm bớt, chẳng qua từ dùng có chút uyển chuyển, làm Dạ Dao Quang nghĩ tới ngữ khí cuồng vọng cùng khinh miệt lúc đó, một số từ khó nghe đã lọc bớt.
Nhíu mày, Dạ Dao Quang tin tưởng Cổ Cứu, nếu công khai trao đổi ở thanh lâu như vậy, ngay cả thủ vệ cũng không có, hẳn không phải sự tình cần mưu đồ bí mật, nhưng Dạ Dao Quang vẫn bắt được một tin tức trọng điểm, đó chính là Thần tiên sống, người này rốt cuộc có địa vị gì, có thể bức lui người Thả Nhân đại sư?
Bụng đầy tâm tư, Dạ Dao Quang mang theo bức họa kia tới trước mộ của nó. Trên mộ cỏ dại mọc thành chụm, hiển nhiên không có người chăm sóc, Dạ Dao Quang tự mình dọn dẹp sạch sẽ, lại lần nữa chuẩn bị đồ tế lễ cho nó, lúc này mới chuẩn bị đem cỗ oán khí đuổi đi, nhưng Dạ Dao Quang phát hiện cỗ oán khí này có chút dao động giẫy giụa, không muốn dời đi.
Đem bức họa đặt lên mộ, Dạ Dao Quang nhẹ giọng mở miệng: “Ta nói cho ngươi biết chuyện xưa, kỳ thật câu chuyện này xảy ra sau khi ngươi mất, nhưng ngươi chỉ là một cỗ oán khí, không có cách nào làm ngươi cảm ứng được…..”
Dạ Dao Quang giảng chính là chuyện của Hoàng Ngạn Bách cùng Hoàng tam thái thái. Sự khoan dung của Hoàng Ngạn Bách đối với Hoàng tam thái thái, tuy rằng Hoàng Ngạn Bách không phải do tự Hoàng tam thái thái sinh ra nhưng cũng là một tay bà nuôi nấng mười mấy năm.
“Ân tình có thể nhớ kỹ, hà tất để thù hận che mờ đôi mắt?” Thời điểm Hoàng Ngạn Bách rời khỏi, những lời này để lại cho Dạ Dao Quang cảm xúc rất sâu, “Sinh mệnh của ngươi cũng là do phụ mẫu cho, phận làm con cái vừa sinh ra đã không tồn tại toan tính thiệt hơn đối với cha mẹ. Không có bọn họ sẽ không có chúng ta. Nếu mệnh là do bọn họ cho, vậy bản thân còn tiếc gì không thể cho bọn họ? Có gì phải oán?”
Oán khí trong bức họa tiếp tục lung lay nhưng vẫn cố chấp cắm lại.
Đáy mắt Dạ Dao Quang lộ ra điểm vui mừng cười: “Kiếp trước đã không viên mãn, ngươi không thể gặp một đôi cha mẹ tốt, đừng lưu lại chấp niệm ở lại nơi này, đi vào luân hồi đi, có thể thể nghiệm sự quan tâm của cha mẹ chân chính.”
Phía trên khung tranh phập phềnh một sợi sáng vàng nhạt, nguyên bản tựa hồ lắng đọng lại theo năm tháng khó có thể nhìn thấy, bức họa liền trở nên rực rỡ hẳn lên, không còn cảm giác vừa nhìn đã thấy thương cảm, lại thêm một phần thâm trầm.
Dạ Dao Quang bấm ngón tay niệm chú, nàng thấp giọng mặc niệm đọc kinh văn siêu độ, ánh mắt theo vầng sáng vàng nhạt phàm nhân không nhìn thấy được, nhìn nó bay cao lên, biến mất không thấy bóng dáng phía chân trời.
“Chi Nam, bức họa này cho ngươi, coi như một cái kỷ niệm. Nó ngày sau không còn sợi ‘linh khí’ kia, tất nhiên sẽ không đem họa tới người khác.” Dạ Dao Quang sau khi xua tan oán khí liền đưa bức họa cho Cổ Cứu.
“Đây là bức họa rất đẹp.” Cổ Cứu đưa tay tiếp nhận, dùng ống tay áo trân trọng xoa xoa, “Nhà ta cũng là thi họa gia truyền, câu chuyện này có thể truyền lại cho hậu nhân. Ta muốn đem bức họa này đưa về nhà, ngày sau làm vật chi bảo, mỗi một thế hệ con cháu Cổ gia đều phải biết được câu chuyện này.”
Không trường hưng gia tộc, Cổ gia có lẽ sẽ xuống dốc, nhưng Cổ Cứu hy vọng hậu thế của hắn sẽ không bị chuyện này trói buộc, không vì vẽ tranh như người mà lâm vào điên cuồng, lại tạo thành một bi kịch khác.
“Chi Nam so với A Trạm lớn hơn hai tuổi nhỉ.” Nghe thấy chi bảo truyền gia, Dạ Dao Quang không khỏi tò mò nghĩ, “Chi Nam tính toán khi nào thành gia?”
“Ta thích nhàn tản, Tứ Hải là nhà, tạm chưa nghĩ tới chuyện lập gia thất.” Cổ Cứu lắc đầu cười nói.
“Quận chúa Tào Bố Đức thế nào?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ tới Tào Bố Đức trời sinh thuần khiết.
Ban đầu là cho rằng Cổ Cứu đối với Tào Bố Đức có chút hảo cảm, lại không nghĩ thái độ Cổ Cứu thực thản nhiên: “Tào Bố Đức quận chúa ngây thơ hồn nhiên, cực kỳ giống đường muội trong nhà.”
Cũng chính là ý tứ coi Tào Bố Đức như đường muội. Dạ Dao Quang nghe hiểu, cũng không nói thêm gì nữa. Bất luận lúc trước Tào Bố Đức cố ý đụng vào nàng hay là sau đó Ôn Đình Trạm đem Cổ Cứu đẩy ra, kỳ thật tất cả chỉ là một vở kịch.
Chỉ mong Tào Bố Đức cũng không có phân tình yêu nam nữ đối với Cổ Cứu, tiểu cô nương hoạt bát vui vẻ, Dạ Dao Quang không hy vọng nàng chịu bi thương. Bất quá đặt mình vào vị trí người khác suy nghĩ, Tào Bố Đức cùng Cổ Cứu cũng không phải quá tương xứng. Viên minh châu của thảo nguyên hoặc không gả tới Trung Nguyên, hoặc hòa thân với quan to hiển quý, không có đạo lý nào gả cho Cổ Cứu, một người trong giới bố y như vậy. Có lẽ Cổ Cứu cũng nhìn thấy rõ điểm này cho nên không coi Tào Bố Đức như nữ nhân mà suy xét.
Bất quá những sự tình coi như duyên phận, nếu có chính là có, không có cũng không thể cưỡng cầu. Rốt cuộc chuyện của Cổ Cứu, thân là bằng hữu không thể ngăn cản, trong lòng Dạ Dao Quang nghĩ tới chuyện quan trọng hơn, vì thế liền cùng Cổ Cứu nhanh chóng chạy thẳng về Cống chùa.
Thời điểm trở lại Cống chùa trời đã bắt đầu tối, nhưng bởi vì nàng là khách quý, vẫn có đồ ăn để lại cho ba người. Ăn xong, Dạ Dao Quang mới hỏi Ôn Đình Trạm: “Lão hòa thượng đã gửi lại cho chàng hồi âm? Trong thư nói thế nào?”