“Nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi một khi giết hắn sẽ tạo sát nghiệt trên thân, phu nhân của ngươi cũng không phải không nhiễm máu tươi. Nếu như ngươi muốn giết hắn có thế đợi cho ta thoát ly khỏi, ngươi tự nhiên là không có sát nghiệt.” Ma quân khó có được một lần hảo tâm.
“Sát nghiệt? Nếu như ta phải giết kẻ thù của thê tử mà e ngại sát nghiệt không dám giết, vậy cùng kẻ bất lực có gì khác nhau?” Nói xong, Ôn Đình Trạm đã thả người nhảy tới trước mặt Mặc Không Tư.
Nếu như hắn e ngại sát nghiệt, hắn làm sao có thể đồng ý nhập ma?
Đã nhập ma, thì sao phải e ngại sát nghiệt?
Thế gian này, những người làm nàng bị thương, đều không có tư cách lại sống sót.
“Ta cho ngươi một cơ hội xuất thủ trước.” Đứng ở trước mặt Mặc Không Tư, thanh âm Ôn Đình Trạm tựa như đến từ địa ngục, lạnh lẽo thấm cốt xương.
“Càn rỡ!” Mặc Không Tư một trận tức giận, nhưng hắn cũng không cự tuyệt cơ hội xuất thủ Ôn Đình Trạm nhường hắn.
Bàn tay hắn giăng khắp nơi, lập tức trong hư không xuất hiện từng chùm sáng loá mắt. Chùm sáng kia giống như kiếm phong lãnh liệt tựa hồ ở trong hư không muốn đem Ôn Đình Trạm bầm thây vạn đoạn.
Ôn Đình Trạm nhìn cũng không buồn nhìn, nâng kiếm nắm chặt trong tay, từng đạo kiếm khí chém ra. Kiếm quang cùng kình phong của Mặc Không Tư va chạm trong không trung phát ra tiếng vang dội như sấm đánh cuồn cuộn.
Mặc Không Tư chân bước lên một bước, giống như hư không rạn nứt, một quyền trong giây lát ầm đánh ra. Một quyền này tựa hồ muốn đem thiên địa phá vỡ, cả mảnh hư không đều giống như bị khủng bố chiếm cứ, từng nơi đi qua, hư không phát ra tiếng oanh ầm trầm đục, thật giống tiếng rạn nứt, thậm chí, quyền ảnh phía trên xuất hiện vặn vẹo sáng bóng, nhanh đến vô biên vô hạn.
“Ma chi vực!” Thanh âm Ôn Đình Trạm thanh nhuận không chút sợ hãi, mắt đột nhiên mở lớn, kiếm quang khủng bố theo ánh mắt của hắn bắn ra, trên người hắn xuất hiện ngập trời huyết tinh ma khí, tựa như biến thành thực chất như những tầng mây bốc lên không ngừng nghỉ, cuồn cuộn chuyển động. Đồng thời, một cỗ lực lượng thần bí buông xuống trên người Mặc Không Tư, làm nắm đấm của hắn bị kiềm hãm.
Lúc này, thân ảnh Ôn Đình Trạm chợt lóe tới phía trước, kiếm khí tàn sát bừa bãi trên hư không, lôi mang cuồn cuộn, phảng phất trong suốt cuộc đối chiến này từng khối hư không đều bị đánh rơi.
Một cỗ lực áp bách kinh khủng xông lên khiến cho Mặc Không Tư thần sắc biến đổi, thế phong cường đại mà hắn hội tụ trong nháy mắt bị nghịch chuyển, dập nát, một lực lượng không có tận cùng muốn đem hắn tiêu diệt.
“Chết đi!” Ôn Đình Trạm réo rắt một tiếng quát to, kiếm chuyển động nhanh không tưởng, vô pháp ngăn cản, hướng tới Mặc Không Tư ở phía trước giống như vạn tên cùng xuất kích, dệt thành một mảnh võng kiếm đập xuống.
“Rầm…!”
Kiếm phong ngập trời như có thể đem thiên khung chém ra một khe hở, va chạm với chưởng phòng Mặc Không Tư toàn lực nhất kích, hư không như bị phá nát mở ra, hơi thở khủng bố chấn áp Mặc Không Tư buộc lui, cần nhờ Mặc Hành cùng Mặc Tân đỡ lấy mới có thể ổn định thân hình, thậm chí ba người đều lui lại mấy bước.
Ngực một trận đau nhức, đau đến mức Mặc Không Tư dường như nghe được tiếng trái tim hắn nổ vỡ, cúi đầu liền nhìn đến trên người đầy máu! Mà hắn thất khiếu* cũng có máu chảy, từng giọt đập rơi trên mặt đất.
*Thất khiếu là 7 lỗ trên đầu: mắt, mũi, tai, miệng
Mặc Không Tư há miệng thở dốc nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thân hình Mặc Không Tư thẳng tắp ngã xuống.
Một màn này làm toàn bộ mọi người sợ ngây người. Đầu áo bọn họ trống rỗng nhìn thiếu niên đứng sừng sững không ngã kia. Đôi mắt hắn tối đen nhiễm máu tươi, đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng cũng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mặc Tân cùng Mặc Hành chân đều nhũn ra, bọn hắn vừa mới đỡ được Mặc Không Tư, bị cỗ lực lượng đáng sợ kia từ trên người Mặc Không Tư truyền qua làm tay chân bọn hắn hiện tại đều run lên. Nhưng giờ phút này, Ôn Đình Trạm đã đem ánh mắt khóa chặt lên hai người.
Hai người lập tức cất bước muốn chạy, Ôn Đình Trạm tất nhiên không cho bọn hắn cơ hội này. Hai tay Ôn Đình Trạm trong hư không gấp một cài, một cỗ lực lượng bá đạo, trực tiếp từ ngón tay gấp khúc của hắn vô hình bay ra.
Mà Mặc Tân cùng Mặc Hành hai người đột nhiên cảm thấy có cái gì ghìm chặt cổ, từng chút rút đi hô hấp, bọn hắn liền giống như phàm nhân bị dây thừng ghìm chặt, ngoại trừ vô lực giãy dụa, cả người Ngũ hành chi khí hoàn toàn không thể sử dụng.
Thẳng đến khi hai tay Ôn Đình Trạm kéo ngược lại, chỉ nghe thấy “Răng rắc” một tiếng, đầu Mặc Tân cùng Mặc Hành nhanh chóng lệch sang bên cạnh, hai đỉnh Đại Thừa kỳ, cứ như vậy dễ dàng bị giết chết...
“Là Tam thân tâm pháp!” Tô Bát nặng nề phun ra một hơi, việc Ôn Đình Trạm sát phạt làm hắn cảm thấy e ngại, chỉ có Tam thân tâm pháp mới có thể bá đạo như vậy, bởi vì này môn tâm pháp này ẩn chứa phật lực, khí tu luyện cùng với ma lực mới có thể áp chế hoàn toàn những người tu luyện.
Từ lúc Ôn Đình Trạm giết Mặc Tân cùng Mặc Hành, Nguyên Đình thấy tình thế không ổn liền nâng đỡ Nguyên Bình, hai sư đồ nhanh chóng chuồn mất, mà Tô Bát bọn họ rung động vì Ôn Đình Trạm đột nhiên thay đổi cũng không biết nên làm gì lúc này.
Hiện tại, con ngươi tĩnh mịch của Ôn Đình Trạm nhìn lướt qua toàn bộ mọi người, mặt không biểu cảm hướng tới một phương hướng, vẫn như cũ bước đi thong dong, bộ pháp tao nhã. Nếu không có con ngươi màu đỏ tươi đáng sợ của hắn, nếu không có khí sát phạt quanh quẩn cả người hắn sẽ có người nghĩ lầm hắn chính là công tử đang tản bộ trong sân vắng.
“Doãn Hòa!” Nhìn Ôn Đình Trạm đang định rời khỏi đại điện, Mạch Khâm vội vàng gào to một tiếng.
Đáng tiếc thanh âm của hắn đối với Ôn Đình Trạm không có chút tác dụng, Tô Bát quay qua nói với Mạch Khâm: “Chúng ta vài người đi xem hắn ra sao, ngươi nhanh chóng làm Dạ cô nương tỉnh đi lại, bằng không ai cũng vô pháp để Ôn công tử tỉnh táo.”
Trên thực tế, chính như lời Tô Bát nói, Ôn Đình Trạm căn bản không thể khống chế ma tính trong người, đây chính là thôi ma phát tính, liền ngay cả Ma quân cũng không thể khống chế. Để Ôn Đình Trạm không tạo tiếp sát nghiệt vào thân, hắn nhanh chóng chiếm lĩnh thân hình Ôn Đình Trạm, sau đó tận tình đi phát tiết lực lượng ma tính ở trong thân thể này.
Ngoại trừ Mặc Không Tư, tất cả mọi người là bị Ma quân giết chết, có thể Ôn Đình Trạm còn có một cỗ chấp niệm, chính là giết sư đồ Nguyên Đình, liền ngay cả hắn cũng không thể khắc chế đuổi theo phương hướng sư đồ Nguyên Đình tháo chạy. Dọc đường đi Nguyên Đình đem toàn bộ hộ vệ địa cung tỉnh lại. Những hộ vệ Nguyên quốc sư bồi dưỡng ra từng là huynh đệ với Nguyên Cương nhưng ở trong tay Ôn Đình Trạm chỉ giống như phá giấy. Hắn tóm lấy từng người, liền trực tiếp lắc hai cánh tay bọn họ, hướng tới hai bên mà xé, một người sờ sờ như vậy bị xé thành hai nửa...
Đám người Tô Bát vừa đuổi theo tới nơi nhìn thấy cảnh này mà chấn động chân mềm nhũn! Nhưng bọn họ không thể tiến lên ngăn cản, bởi vì Ôn Đình Trạm hiện tại không thể nhận biết thân quen, hắn cần phát tiết, cần đem toàn bộ ma khí trong thân thể phát tiết. Bằng không, hắn sẽ nổ tan xác mà chết.
Bọn họ có biện pháp để rời khỏi, nhưng căn bản không được động vào hắn!
Địa cung rất nhanh chất đầy thi hài giống như bị dã thú tàn nhẫn xé rách, lộn xộn lung tung mảnh thi thế. Cuối cùng Ôn Đình Trạm chặn được sư đồ Nguyên Đình, chính là chỉ dùng hai nắm đấm đã đem đôi sư đồ đưa lên cực lạc.
Giết Nguyên Đình, chấp niệm Ôn Đình Trạm tán đi, nhưng ma tính trong thân thể hắn còn chưa phát tiết toàn bộ, hắn nhìn về phía Tô Bát, cực lực khắc chế, duy nhất một chữ thoát ra từ kẽ răng: “Đi...”
Đám người Tô Bát thấy vậy làm sao còn dám liều lĩnh lưu lại, bọn họ nhanh chóng lùi ra phía sau. Sau đó, Ôn Đình Trạm cảm thụ được hơi thở bọn họ, giống như quỷ hút máu ngửi thấy mùi máu tươi, muốn chạy tới hành hạ bọn họ đến chết.
Thanh âm Ma quân lần lượt truyền đến: “Ôn Đình Trạm, ngươi phải khắc chế, khắc chế!”
Tuy rằng nếu Ma quân giết những người này thì hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì nhưng hắn không hy vọng Ôn Đình Trạm khi tỉnh táo lại sẽ thấy áy náy, vì thế cực lực khuyên bảo Ôn Đình Trạm, hơn nữa hắn bắt đầu dung hợp với ma hồn.