Chỉ cần Ma quân đem ma hồn dung hợp thành công, ma tính trong thân thể Ôn Đình Trạm sẽ giảm mạnh, đến lúc đó có thể đủ khống chế được chính mình, nhưng Ma quân vừa dung hợp thành công ma hồn trong nháy mắt, không biết vì sao lại ngủ chìm.
Ma khí loạn nhảy lên khi không có Ma quân tương trợ, mặc dù đã giảm được hơn phân nửa, Ôn Đình Trạm vẫn như cũ cảm thấy mình có sát ý khó nhịn, liền giống như một kẻ nghiện lại mắc nghiện, hoàn toàn không kềm chế được.
Ý chí lực cường đại của hắn cố gắng áp chế ma khí trong người. Hắn không ngừng đấm vào vách tường phía trước, dùng sự đau đớn để duy trì tỉnh táo!
Một quyền lại một quyền, toàn bộ mặt tường rất nhanh một mảnh đỏ tươi, hai tay hắn trở nên huyết nhục mơ hồ!
“A Trạm!”
Đúng lúc này, Dạ Dao Quang tái mặt bay nhào đến. Dạ Dao Quang nhìn thiếu niên trước mắt này, tại sao xa lạ mà lại quen thuộc như vậy, cả người hắn tản ra ma khí làm Dạ Dao Quang đau đớn!
Thiếu niên này, vì bảo hộ nàng, cam nguyện rơi vào ma đạo.
Nàng xông lên ôm lấy Ôn Đình Trạm, ngũ hành trận nhanh chóng đâm vào thân thể đang cứng đờ của hắn, đôi mắt đỏ ngầu của hắn giờ mới rút đi một chút huyết sắc, nhìn lại đôi mắt thủy quang liễm diễm kia, hắn có chút né tránh.
“A Trạm, nhìn muội.” Dạ Dao Quang nâng mặt hắn lên, “Chàng từng nói với muội, bất luận muội là người là yêu là quỷ hay là ma cũng đều tốt, trong mắt chàng muội chính là thê tử. Hôm nay, muội cũng đem câu nói này nói lại với chàng. Bất luận chàng là người là yêu là quỷ hay là ma cũng đều tốt. Ở trong mắt muội, chàng chính là người muội không thể dứt bỏ tình cảm chân thành.”
“Dao Dao...” Cánh môi Ôn Đình Trạm run run, nhưng hắn rút cục vẫn thực sự rơi vào ma đạo, “Ta phạm vào rất nhiều sát nghiệt.”
Hắn từng rất kiêu hãnh, dù cho hắn muôn vàn tính kế nhưng cũng chưa từng trực tiếp giết một người, hắn muốn làm một người sạch sẽ giống như nàng.
Nhưng, không bao giờ có thể nữa...
Hắn là ma, mà nàng là người tu luyện, hắn thành đối tượng nàng cực kỳ chán ghét.
“A Trạm, chàng vĩnh viễn là A Trạm của ta...” Cảm giác được ma khí cả người Ôn Đình Trạm lại không chịu khống chế nhảy lên, Dạ Dao Quang lập tức ôm chặt lấy hắn, nhân cơ hội chuyển động đầu ngón tay, một cây kim đâm vào trong đầu Ôn Đình Trạm đang không hề phòng bị, Ôn Đình Trạm liền như vậy hôn mê ngã xuống trên người nàng.
“Dao Dao, ta không bao giờ có thể giống như nàng có một linh hồn sạch sẽ nữa...”
Đây là câu nỉ non cuối cùng của Ôn Đình Trạm trước khi hôn mê làm trái tim Dạ Dao Quang quặn thắt.
Nàng lạnh mặt nâng đỡ Ôn Đình Trạm đi đến trước mặt đám người Tô Bát: “Tô trưởng lão, A Trạm còn làm phiền ngươi giúp ta chiếu cố một ngày.”
“Dạ cô nương...” Tô Bát cảm nhận được trên người Dạ Dao Quang nồng đậm sát khí, hắn muốn khuyên nàng, chớ đừng lây dính sát nghiệt, nhưng nhìn đến Ôn Đình Trạm là một thiếu niên như ngọc thanh nhã thong dong bị những người này bức rơi nhập ma đạo, ngẫm lại những hành vi vừa mới của Ôn Đình Trạm, những thứ được coi là đạo lý lớn lao kia hắn một chữ cũng không thể nói được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, “Dạ cô nương, chỉ cần lão phu còn một hơi thử, tuyệt đối sẽ không để Ôn công tử có chút tổn thương.”
“Đa tạ Tô trưởng lão.” Cung kính đáp lễ với Tô Bát, Dạ Dao Quang vuốt ve khuôn mặt như ngọc thanh nhuận của Ôn Đình Trạm, từ trong người hắn lấy ra Ngọc Hoàng.
Lúc này nàng khoanh chân ngồi, bắt đầu hấp thu Ngọc Hoàng Ngũ hành chi linh...
“Dạ cô nương!” đám người Vân Dậu nhìn kinh hãi không thôi.
Tu vi Dạ Dao Quang mới là Luyện Hư kỳ, làm sao có thể chịu được sự bá đạo của Ngọc Hoàng Ngũ hành chi linh?
Nhưng Dạ Dao Quang mắt điếc tai ngơ, nàng cuồng mãnh hút vào Ngọc Hoàng Ngũ hành chi linh, từng đạo linh khí như trận gió quấn quanh thân nàng. Khuôn mặt nàng khuôn trở nên vặn vẹo, nhưng vẫn tiếp tục cường thế hấp thu dù thần sắc tái nhợt, lấy tu vi Luyện Hư kỳchống đỡ Ngọc Hoàng Ngũ hành chi linh.
Mọi người khiếp sợ nhìn thiếu nữ kia cả người đè nén không dừng, phảng phất vừa chìa tay có thể đem đâm phá phía chân trời, không khỏi hô hấp bị kiềm hãm, nhất thời kinh hồn táng đảm. Liền nhìn thấy thiếu nữ bước chân như hư không, cả người biến mất trước mặt bọn họ, mọi người không khỏi hít một miệng khí lạnh, đây là lực lượng chỉ có Độ Kiếp kỳ mới có được: Súc địa thành thốn!
Trưởng lão Mặc tộc ở Đông hải ngồi ở chính đường đang lo âu chờ đợi tin tức, bỗng dưng bọn họ cảm giác được một cỗ áp khí bàng bạc bao phủ lãnh địa Mặc tộc trên không, ba người hốt nhiên đứng lên xông ra ngoài, nhìn thấy một thiếu nữ bên trong đám mây, dưới chân nàng đạp một con cự long màu ngân bạch, trên tay nàng cầm một thanh đao tối đen nhưng phát ra kim quang, đôi mắt liễm diễm hoa đào hơi híp lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Cuồng phong quanh thân nàng lượn vòng, nhấc tay áo bào của nàng tung bay.
“Lai giả bất thiện!” Thân hình ba trưởng lão Mặc tộc trôi nổi phía chân trời. Khí Ngũ hành ngập tràn thiên địa, bọn họ xếp hình tam giác vây quanh Dạ Dao Quang.
“Người tới là ai?” Trong đó một người quát to chất vấn.
“Các ngươi không cần biết ta là ai, bởi vì không có ý nghĩa.” Thanh âm Dạ Dao Quang lạnh như băng mà lại đạm mạc, không chút dao động, mắt nàng phảng phất như đang nhìn một đám người sắp chết.
Vừa dứt lời, dấu tay Dạ Dao Quang đột nhiên biến đổi, trong không trung quát khẽ một tiếng, mà theo tiếng quát vừa hạ xuống xuất hiện một cỗ lực cuồng bạo nhất thời tràn ngập mà ra, tràn ngập mỗi một góc quanh thân Dạ Dao Quang.
Thấy vậy, một trưởng lão đôi mắt thị huyết nhìn Dạ Dao Quang bạo lược mà đến, từng tia máu trong mắt vị trưởng lão này bạo động, tay đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, tia máu ngưng tụ, chợt tung ra một quyền ẩn chứa khí Ngũ hành cương mãnh đập tới Dạ Dao Quang.
Một quyền này, cũng không có quá xảo quyệt tàn nhẫn, có thì cũng chỉ là lực lượng cực kì nặng nề, như ngàn cân từ bầu trời nện xuống. Mà tại đây dưới cỗ lực lượng đáng sợ, không khí chung quanh liền vặn vẹo, giống như bị kiềm hãm, không khí tràn ngập lõm thành một hình cung như có như không, không khí vô hình thành nắm đấm mang theo tiếng vang chói tao vang vọng phía chân trời. Tiếng “Oanh ầm ầm” vang lên, chân trời như có hàng loạt sấm, tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Đối mặt với trưởng lão Đại Thừa kỳ với sức tấn công mạnh mẽ, sắc mặt Dạ Dao Quang không thay đổi, khí Ngũ hành trong cơ thể trải qua sự tẩy rửa của Ngọc Hoàng biến thành Ngũ hành chi linh nồng đậm, máu trong kinh mạch như hồng thủy mangg theo tiếng gầm thét cuồn cuộn, bàn tay nắm chặt chuôi đao, khí Ngũ hành chi linh biến thành thực chất đan xen ra đẹp như hoa mỹ, bọc lại toàn bộ lưỡi dao, chợt, song chưởng nắm giữ Thiên lân, không chút tránh né, trực tiếp hung hăng nện xuống trưởng lão Đại Thừa kỳ kia.
Oanh!
Giao kích liên tiếp, âm thanh va chạm vang dội đột nhiên truyền ra, tại hạ phương, vô số đệ tử Mặc tộc thấy tai ong ong quanh quẩn, một ít người thực lực hơi yếu còn cảm thấy màng tai một trận đau đớn.
Trên bầu trời, nơi xung kích, từng đợt kình khí hùng hồn như sóng nước khuếch tán tứ phía, mà hai đạo thân ảnh cũng là vừa tiếp xúc đột nhiên một bên bạo lui.
Đao phong truyền lực lượng mênh mông vô tận đem bàn tay trưởng lão kia đang chấn đắc có chút run lên, hắn ngẩng đầu kinh hãi nhìn thiếu nữ lạnh lùng trước mắt.