Quái Phi Thiên Hạ

Chương 906: Chương 906




Ở trên xà nhà, Dạ Dao Quang cả người khí lạnh suýt nữa khí ngũ hành quanh thân đều không che lấp được. Những người này, những người này thế nhưng thật đúng là có ý muốn hãm hại A Trạm nhà nàng, chẳng qua không dám hành động.

Áp xuống đáy mắt hiện lên ánh thô bạo, Dạ Dao Quang giật tay áo, phóng ra một thỏi vàng giấu trong tay áo. Cung nữ đứng cạnh Vạn chiêu nghi lập tức cảnh giác: “Ngươi ở yên tại đây, chớ nên vọng động.”

Nói xong liền đuổi theo, khí ngũ hành ở đầu ngón tay Dạ Dao Quang lượn một vòng, Vạn chiêu nghi ánh mắt cứng lại, ngay cả hai nha hoàn canh giữ ở ngoại điện nháy mắt đầu óc trống rỗng. Dạ Dao Quang nhanh chóng từ bên người Vạn chiêu nghi xẹt qua, lấy lá bùa trong tay nàng, cẩn thận quan sát một chút, không có bất luận điểm nào khác nhau, liền đem lá bùa vẽ lại đêm qua đặt lại trong tay Vạn chiêu nghi.

Thân thể của nàng bay vút ra ngoài, một lúc sau trong phòng hết thảy đều khôi phục bình thường. Vạn chiêu nghi chỉ cảm thấy chính mình mới vừa rồi không có cảm giác gì nhưng cũng chỉ là sửng sốt một lát.

“Vừa nãy có gì khác thường?” Cung nữ kia đi một vòng quanh điện liền gấp gáp trở về.

“Không có.” Vạn chiêu nghi thu hồi tay áo.

“Khoan đã, để ta nhìn xem.” Cung nữ gỡ lá bùa từ trong tay Vạn chiêu nghi, vận khí cảm ứng một chút, cảm giác vẫn giống như lá bùa cũ mới yên tâm, đem lá bùa trả lại cho Vạn chiêu nghi, “Có khí tức cao nhân xẹt qua.”

Nàng ta mới rồi cảm ứng được chút khí ngũ hành chợt lóe, tưởng có người lẻn vào, nhưng lại sợ hãi là điệu hổ ly sơn, cho nên không dám đi xa. Nhưng đối phương hiển nhiên không phải muốn dẫn nàng, nếu không sẽ không biến mất không dấu vết.

Có thể làm được chỉ có thể là người có tu vi cực cao, từ phía trên tường thành đi ngang qua, mới có thể lưu lại chút khí trong gió.

Dạ Dao Quang nhanh chóng trở lại chỗ cũ, gõ gõ ám hiệu vào tường.

Ôn Đình Trạm đang trò chuyện cùng Tiêu Sĩ Duệ liếc mắt nhìn Tiêu Sĩ Duệ một cái, cơ hồ là cả ba người đồng thời đứng dậy. Nữ tử đứng cạnh Ôn Đình Trạm liền bị thân ảnh Ôn Đình Trạm hoàn toàn che đậy, từng bước đi theo Ôn Đình Trạm, đi đến thư phòng, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì. Lúc này Tiêu Sĩ Duệ làm bộ dánh đứng bên canh giá đèn, vừa cẩn thận che chắn, trong phòng loáng cái bóng dáng liền thay đổi, mà cũng là trong nháy mắt này, Dạ Dao Quang cùng nha hoàn kia nháy mắt thay đổi vị trí.

Hết thảy chẳng qua chỉ xảy ra trong nháy mắt, Tiêu Sĩ Duệ liền đẩy cửa đi ra, Ôn Đình Trạm trong tay cầm một bộ thư tịch, nắm tay Dạ Dao Quang cùng đi ra, Tiêu Sĩ Duệ tự mình đưa bọn họ ra cổng lớn.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm lên xe ngựa, Ôn Đình Trạm mới nói: “Hết thảy làm thỏa đáng, muội phải chú tâm rồi.”

Dạ Dao Quang đem nội dung đối thoại của hai người Vạn chiêu nghi nói lại cho Ôn Đình Trạm, sau đó lo lắng nhìn hắn.

“Dao Dao đừng lo, bọn họ không làm gì được ta đâu.” Ôn Đình Trạm trấn an nói, “Chỉ sợ mấy ngày nữa, bọn họ sẽ càng hận ta hận tới ngứa răng.”

Dạ Dao Quang rầu rĩ không vui nên cũng không nói tiếp.

“Làm sao vậy?” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng hỏi.

“Đây là bùa hộ mệnh của Đình tỷ nhi.” Dạ Dao Quang đem lá bùa lấy ra, “Muội vẽ lai một lá bùa khác, dùng Tử Linh Châu che giấu, sẽ không bị phát hiện. Lá bùa kia có thể giữ được hài tử trong bụng Vạn chiêu nghi không bị khí âm sát ăn mòn. Muội có như vậy trong nháy mắt, thật sự muốn cho mẫu tử bọn họ chết hết cho xong.”

Vừa nhớ tới Vạn chiêu nghi thế nhưng với ý nghĩ hại chết Ôn Đình Trạm, nàng cảm thấy tâm ma trong mình bị gợi lên. Trời biết, nàng đã hao tổn khí lực như thế nào mới cưỡng chế chính mình đem hai phù triện đánh tráo.

“Dao Dao làm như vậy mới là tốt.” Ôn Đình Trạm dang rộng tay bao bọc lấy Dạ Dao Quang, “Nếu là ta để muội làm việc, ngược lại làm muội lây dính tội nghiệt, đó là ta vô năng, ngày sau ta nào dám lại tìm muội vì ta bài ưu giải nạn?”

“Hài tử trong bụng Vạn chiêu nghi ngày sau rất có thể mang phiền toái lớn tới cho ta, thậm chí đối với Sĩ Duệ tạo thành uy hiếp.” Dạ Dao Quang đem băn khoăn của chính mình nói ra, “Nếu bọn họ không có tâm tư như vậy, tại sao phải coi trọng hài tử trong bụng Vạn chiêu nghi.”

“Dao Dao, muội nghĩ sai rồi.” Ôn Đình Trạm đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng, “Dao Dao của ta, chưa bao giờ bởi vì hoài nghi một người có khả năng tạo khốn cục đối với chúng ta, liền hạ độc thủ với một hài tử còn chưa thành hình, không có bất kỳ sức phản kháng nào.”

Dạ Dao Quang ở trong lồng ngực Ôn Đình Trạm không nói một lời. Kỳ thật bọn họ đều rất rõ ràng, đứa nhỏ này nếu sinh ra, đích xác sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng nếu vì nguyên nhân này liền tàn nhẫn giết một sinh mệnh, trên lung gánh sát nghiệt, thật không phải tác phong của Dạ Dao Quang.

Dĩ vãng kiên trì nguyên tắc, nàng có thể một chút tâm lý gánh nặng đều không có, nhưng lúc này đây liên lụy đến Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang tâm phiền ý loạn.

“Đừng lo lắng, Dao Dao.” Ôn Đình Trạm ôn nhu nói, “Ta không hiểu được bệ hạ còn có bao nhiêu tuổi thọ, có thể những người này vì không cho Sĩ Duệ bước lên đại bảo, dùng thủ đoạn kéo dài bệ hạ thọ mệnh. Nếu là ngày sau hài tử chưa thành hình này có thể đoạt được đại bảo từ trong tay Sĩ Duệ, đó là ta vô dụng, có thể oán ai?”

“Chàng thật biết an ủi muội.” Dạ Dao Quang phiền muộn nói, “Muội chính là trong lòng không thoải mái, rõ ràng nghe được có người gây bất lợi với chàng, muội lại không thể giáo huấn!”

“Tạo sao muội lại không giáo huấn nàng ta? Khí âm sát tuy rằng không đả thương được hài tử trong bụng nàng ta, nhưng cũng đủ để nàng ta chịu chút cực khổ.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của Dạ Dao Quang, “Muội chớ nên bực.”

“Không phải do muội, chẳng lẽ còn là do bọn họ?” Dạ Dao Quang nhíu mày nhìn Ôn Đình Trạm.

“Tất nhiên là bọn họ.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền làm say lòng người, “Bọn họ không phải cả ngày đều muốn giết ta, nhưng có cố gắng cũng không thể, nên người nhiều bực mình hơn là bọn họ a. Dùng câu nói kia của Dao Dao, là có phải nói tới……”

Nhìn dáng điệu trầm tư suy nghĩ của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nói: “Liền để các ngươi khó chịu vì ta, cũng không làm gì được ta.”

“Đúng thế!” Ôn Đình Trạm gật đầu nói, “Đúng là những lời này, ta a, chẳng những muốn bọn họ khó chịu ta. Còn không làm gì được ta, ngày sau còn phải cung kính ta!”

“Phụt.” Dạ Dao Quang rốt cuộc chịu không nổi banh miệng cười, ngã vào lòng Ôn Đình Trạm, “Chàng luôn là có thể đem lại vui vẻ cho muội.”

“Làm cho phu nhân vui vẻ, chẳng lẽ không phải là trách nhiệm ưu tiên hàng đầu của phu quân sao?” Ôn Đình Trạm đương nhiên nói.

Dạ Dao Quang choàng tay qua cổ Ôn Đình Trạm: “Muội là tu bao nhiêu phúc, mới có thể đủ để gặp được một người như chàng?”

“Ta chỉ biết, ta tất nhiên là phải tu nhiều kiếp, mới gặp được Dao Dao.”

Hắn thanh âm mềm nhẹ, giống như lông chim di động trong gió. Nghiêng đầu rũ mắt cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lưu chuyển, phảng phất như hắc động có ma lực thần kỳ, tựa muốn đem linh hồn của nàng hút vào trong.

Bọn họ hơi thở gấp gáp, nàng môi nhẹ nhàng ấn vào môi hắn, ái muội nhẹ mút một chút, mang theo thanh âm đặc biệt đầy từ tính, khàn khàn mà lại tràn ra quyến luyến bất tận. Hai con mắt đào hoa của nàng mê hoặc nhân tâm: “Nếu cùng chàng tương ngộ, dù trải qua cực khổ, muội cũng cảm thấy đó là một loại ngọt ngào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.