Quái Phi Thiên Hạ

Chương 907: Chương 907




Mấy ngày kế tiếp, Dạ Dao Quang liền chạy qua lại giữa phủ của Tiêu Sĩ Duệ cùng Vĩnh Phúc hầu phủ. Biết được được nam viên được Dạ Dao Quang dùng Tử Tinh động bố trí phong thuỷ cục, Tiêu Sĩ Duệ liền chạy tới cửa cầu Dạ Dao Quang cũng tới bố trí lại phong thủy cho phủ đệ, vì vậy đa phần thời gian Dạ Dao Quang đều ở phủ đệ.

Văn Du cùng Lục Vĩnh Điềm tuy rằng rất thèm, nhưng bọn họ rốt cuộc không có nhà ở đây, ngày sau có thể một thời gian rất dài sẽ không ở Đế Đô, tạm thời không dùng được, bất quá cũng làm Dạ Dao Quang lưu ý một chút tới bọn hắn.

Dạ Dao Quang tất nhiên là nhận lời, an tĩnh ở trong nhà chờ thời điểm sự việc của Vạn chiêu nghi bùng nổ. Trước hết sự kiện sắp tới chính là đại hôn Nhạc Tương linh cùng Tiêu Bỉnh. Bất luận hai người bọn họ chịu bao nhiêu gièm pha lúc trước, bệ hạ đã theo lẽ công bằng trừng phạt, tiêu bỉnh bị xử trượng, nhạc Tương linh bị tước đoạt phong hào. Chuyện này cũng coi như là đã qua đi, hiện giờ hai người tổ chức đại hôn chính là Nam Cửu Vương cháu đích tôn, Ấp Đức công chúa đích nữ.

Cho nên, ngày này vẫn như cũ là khách quý chật nhà, hơn nữa Nhạc Thư Ý ở Quốc Tử Giám mười năm, giáo dục ra tới hiện giờ đã rất nhiều người có thành tựu, chính là các quan to hiển quý cũng không so đo sự tình của hài tử mà vẫn giữ mối quan hệ cùng Nhạc Thư Ý, cho nên đại hôn của Nhạc Tương Linh vẫn vô cùng náo nhiệt, phong cảnh vô hạn.

Vẫn quy tắc như cũ là nam nữ bất đồng vị trí, chỗ ngồi chia làm hai. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tới rồi tách nhau ra, Ôn Đình Trạm thấp giọng dặn dò Dạ Dao Quang: “Để ý chút, coi chừng mấy người Thuần Vương phi.”

“Chuyện gì thế, lại có người muốn gây sự?” Dạ Dao Quang một phen giữ chặt Ôn Đình Trạm hỏi.

Ôn Đình Trạm nghe cách dùng từ của Dạ Dao Quang, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, nhưng cũng gật đầu: “Đúng, là có người muốn gây sự.”

“Ai a?” Dạ Dao Quang trong lòng suy đoán có phải hay không người Nguyên quốc sư, nhưng nghĩ kỹ lại, Nguyệt Cửu Tương còn ở trong tay nàng. Không có Nguyệt Cửu Tương, Nguyên quốc sư liền có thể đem chứng cứ đệ lên, Nhạc Thư Ý nhiều nhất sẽ ra tay thủ đoạn tàn nhẫn với Ấp Đức công chúa, không đến mức liên lụy nữ nhi thân sinh. Ở trong đại hôn của nữ nhi mình, cũng không thể xuống tay với khách. Nhưng ngoài Nguyên quốc sư, còn có ai muốn đối phó với Nhạc Tương linh?

“Chớ có nghĩ nhiều, là một người không đáng sợ hãi.” Ôn Đình Trạm trấn an Dạ Dao Quang.

Cơ hồ khi Ôn Đình Trạm vừa dứt lời, từ xa truyền tới giọng nói của Lục Vĩnh Điềm: “Dõan Hòa, mau tới, chúng ta đợi ngươi lâu rồi a.”

“Đi thôi.” Ôn Đình Trạm ôn nhu cười với Dạ Dao Quang, liền hướng tới Lục Vĩnh Điềm rời đi.

Dạ Dao Quang cũng xoay người theo hướng hạ nhân an bài cho nữ quyến mà đi. Kỳ thật khách khứa đều dùng bữa ở đại hoa viên, chẳng qua bị những bồn hoa bày biện phân thành hai, nhưng lại là đi tới bằng hai con đường khác nhau.

“Chước hoa tỷ tỷ, chúng ta đợi tỷ đã lâu.” Dạ Dao Quang vừa đến, Trác Mẫn Nghiên liền chào đón, dẫn Dạ Dao Quang hướng tới bàn các nàng.

Nếu như là kiếp trước thì khi kết hôn, khách khứa có thể tùy ý ngồi chỗ khác nhau, mỗi vị khách ngồi ở nơi nào cơ bản đều có định sẵn, giống nhau ở chỗ dựa theo thân phận tới. Nhưng phương diện này cũng là một môn học vấn, muốn tránh được những người đó lén trở mặt, vì bảo vệ đại hỷ sự của chính mình không bị phá hỏng liền đem vị trí của mọi người tách ra, cũng có một ít thân phận không cao lắm, nhưng cũng có quý nữ tương giao, thí dụ như Dạ Dao Quang, cũng sắp xếp an bài ở bên nhau.

Dạ Dao Quang đối với Trác Mẫn Nghiên ý vị thâm trường cười cười.

“Ta hôm nay có nơi nào không ổn?” Trác Mẫn Nghiên nhìn Dạ Dao Quang cười, không khỏi nghi hoặc nhìn về phía mấy người Chử Phi Dĩnh cùng Dụ Thanh Tập.

Mấy người này cũng là không rõ lắc lắc đầu.

“Mới vừa rồi a, Tiểu Lục thấy A Trạm nói câu đầu tiên, cùng tỷ nói một câu, trừ bỏ xưng hô bất đồng, chính là một chữ cũng đều không kém.” Dạ Dao Quang trong mắt lộ ra tia lạnh.

“Ai ô ô, đây có khác gì khi dễ người đang cô đơn đâu.” Chử Phi Dĩnh một bên vừa cắn hạt dưa vừa nói.

“Đi, nha đầu hư hỏng.” Trác Mẫn Nghiên duỗi tay, ửng đỏ mặt, phun cho Chử Phi Dĩnh một ngụm.

“Ta chính là nghe mẹ ta nói, đại thái thái lại tìm người làm mai cho ngươi, ngươi nếu muốn có người đau, còn không phải sử dụng ngay chuyện này sao?” Đơn Ngưng Oản trêu ghẹo Chử Phi Dĩnh nói.

“Búi búi, ngươi rốt cuộc cùng là muốn cùng ai, làm sao khuỷu tay quẹo ra ngoài!” Chử Phi Dĩnh giả vờ tức giận nói.

“Ta a, ta và các ngươi đều tốt, tại sao phải quẹo ra bên ngoài?” Đơn Ngưng Oản vẻ mặt nghiêm túc.

“Dừng! Dĩnh tỷ nhi ngươi đừng lén làm thân, bằng không dù là ngươi ra cũng không để yên.” Trác Mẫn Nghiên chống nạnh ưỡn ngực, làm ra một bộ dáng hùng hổ, nói xong lại phi thường bát quái tiến đến trước mặt Chử Phi Dĩnh, “Tới đây, cùng ta đi hỏi, đại thái thái coi trọng ngươi chút nào? Ta cùng ngươi đi tra hỏi rõ ràng, đừng bị có chút kim ngọc này che lấp bên trong thối rữa ngụy quân tử đi lừa đi.”

“Thôi thôi, nói hươu nói vượn, bát tự cũng không đâu vào đâu.” Chử Phi Dĩnh đem vỏ dưa trên tay ném lại vào cái đĩa, “Là tổ mẫu ta, cũng không biết bị ai xúi giục mà nhọc lòng. Còn có những người đó, ta nhìn đều chướng mắt, không phải ăn chơi trác táng tha hóa, chính là bó gối thêu hoa, hoặc là tâm cao ngất, nhưng mệnh mỏng như giấy. Có chút chút thế nhưng múa mép khua môi, dường như chỉ cần một chút tràng hạt chuẩn trở thành Ôn tỷ phu thứ hai, một chút bản lĩnh đều không có, cuối cùng dư lại đều là mấy người không rõ sức lực chính mình, muốn leo vào Chử gia sinh tâm vọng tưởng.”

“Đại thái thái là thật thương tiếc ngươi, sao có thể để ngươi chọn người như vậy.” Dụ Thanh Tập trừng mắt nhìn Chử Phi Dĩnh, “Lại nói, Đại nãi nãi còn giới thiệu cho ngươi người trấn cửa ải, người kia không phải tốt sao, có thể vượt qua cửa ải Đại nãi nãi kia đi đến trước mặt ngươi?”

Mấy người Trác Mẫn Nghiên gật đầu.

“Các ngươi nếu là không tin, ta cũng vô pháp.” Chử Phi Dĩnh lấy khăn ấm từ tay nha hoàn lau tay sạch sẽ, bất đắc dĩ nhún vai.

Dạ Dao Quang nhìn La Phái Hạm lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói một lời, tuy rằng không có biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Dạ Dao Quang biết được nàng là trong lòng có việc. Nghĩ kỹ chút cũng có thể đoán được đại khái, hẳn là vẫn là vì chuyện con nối dõi, rốt cuộc nàng cùng Văn Du cũng đã thành hôn được bốn năm.

Vì thế Dạ Dao Quang mở miệng nói: “Ngày mai, các ngươi có rảnh không.”

“Sao a, Dao tỷ tỷ đây là muốn đưa chúng ta đi chơi?” Dụ Thanh Tập vội vàng hỏi, đừng nhìn nàng là người đã thành thân, trước mặt người ngoài lại là bộ dáng tiểu thư nhất phái đoan trang nhàn nhã, kỳ thật trong xương cốt chính chỉ như cô nương mười tuổi. Sau khi thành hôn, Thái Tử Phi liền đem mọi việc nội thuần vương phủ quyền quyết định giao toàn bộ cho nàng, chính là đủ để nàng bận rộn một thời gian, Tiêu Sĩ Duệ ngày thường cũng không có thời gian nhàn hạ đưa nàng ra ngoài.

“Chước hoa tỷ tỷ, đi chỗ nào, đi chỗ nào. Ta có rất nhiều thời gian!” Chử Phi Dĩnh vội vàng tỏ thái độ.

“Ta cũng rảnh.” Đơn Ngưng Oản cùng Trác Mẫn Nghiên đồng thời mở miệng.

“Đi nam viên, ngày mai chúng ta đi lên núi săn thú, buổi tối các ngươi liền ở nam viên nghỉ ngơi, chúng ta sẽ làm tiệc nướng BBQ.” Dạ Dao Quang cười nói.

“Như thế nào là nướng BBQ?” Đơn Ngưng Oản hỏi.

“Chính là tự mình chuẩn bị, nướng mấy món ăn thôn quê.” Dạ Dao Quang cùng Trác Mẫn Nghiên bọn họ cùng nhau ở thư viện chơi đùa, cho nên biết được, vì thế giải thích một phen, cuối cùng mới ánh mắt khao khát nhìn Dạ Dao Quang, “Ta càng là thích nấu cơm dã ngoại, Chước hoa tỷ tỷ mang chúng ta đi nấu cơm dã ngoại được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.