Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1252: Chương 1252: Có nàng là đủ




Hoàng Ngạn Bách cuối cùng cũng đã hiểu Dạ Dao Quang đối đãi với người một nhà rốt cuộc tận tâm tận lực cỡ nào, có những người như thế trở thành người một nhà cảm giác thật tốt, tốt tới mức hắn càng ngày càng quyến luyến.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không quản trong lòng hắn nghĩ như thế nào, Ôn Đình Trạm là sư phụ của Hoàng Ngạn Bách, tất nhiên muốn làm hết trách nhiệm của người làm sư phụ, làm hắn dần dần thích ứng với nề nếp sinh hoạt của nhân gian cũng là một trong số đó.

“Vị lão tiên sinh kia vì sao nguyện ý đem toàn bộ nội lực truyền cho Ngạn Bách?” Trở lại phòng, nằm trên giường, Dạ Dao Quang mới hỏi Ôn Đình Trạm nghi hoặc trong lòng, “Chàng hứa hẹn cái gì rồi?”

Suy bụng ta ra bụng người, muốn Dạ Dao Quang đem toàn bộ tu vi của nàng tặng cho người khác, hơn nữa còn là một người hoàn toàn xa lạ, Dạ Dao Quang chưa chắc đã làm được. Cho nên, nàng tin tưởng Ôn Đình Trạm nhất định đã dùng điều kiện trao đổi.

“Ta hứa thực hiện giúp lão tiên sinh di nguyện, đổi lại ông ấy truyền toàn bộ nội lực cho đồ đệ của ta, một giao dịch mà thôi.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói với Dạ Dao Quang, “Vị lão tiên sinh này là người có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, một trong mười đại tông sư, là Độc Vương giúp ta tìm hắn……”

Có thể đạt tới cấp bậc tông sư, như vậy thực sự lực lượng này có thể đối địch với tu luyện giả Luyện Hư kỳ, khó trách Dạ Dao Quang cảm giác nội lực thâm hậu của ông làm tâm chấn kinh. Nàng an tĩnh nghe Ôn Đình Trạm đem chuyện xưa của Bộ Cuồng lão tiên sinh nói lại một lần.

Bộ Cuồng, tên chính là Bộ Cuồng, thể hiện sự phóng đãng không cố kỵ. Ông sinh ra căn cốt đã thuộc bậc kỳ tài, giống như Vệ Truất, trời sinh đã được định là võ giả, cho nên ông bái làm môn hạ của một đại tông sư. Vị đại tông sư này chỉ thu hai đệ tử, hắn cả đời không con cái, chỉ có một nữ nhi nhận nuôi dưỡng. Bộ Cuồng cùng sư muội sư đệ có thể nói là thanh mai trúc mã, không giao lưu với giang hồ, quanh mình cũng không có bất kỳ người nào khác. Sau này, Bộ Cuồng cũng tới tuổi động tình, luyến thương sự ngây thơ hồn nhiên của tiểu sư muội.

Nhưng ba người là thanh mai trúc mã, hai nam nhân cùng có tình cảm với một nữ nhân, tất nhiên là một người phải thoái nhượng. Bộ Cuồng làm đại sư huynh, ông cả người nhiệt huyết nghĩa khí, cũng đang lúc không hiểu tình yêu nam nữ là thứ khó dứt bỏ trên thế gian này mà quyết định thu tâm mình rồi rời khỏi. Ông muốn thành toàn cho sư muội cùng sư đệ. Cho nên, ông sớm nói với sư phụ muốn ra giang hồ du tẩu, sư phụ của ông cũng đáp ứng.

Nhưng Bộ Cuồng chưa bao giờ biết, tiểu sư muội trong lòng chỉ có ông ấy. Đặc biệt sau khi ông rời khỏi, tiểu sư muội càng thêm hiểu rõ tâm ý của chính mình. Tiểu sư muội ở sư môn đau khổ chờ ông trở về, nhưng đáp lại chỉ là tin tức ông sắp cưới vợ. Tình cảm nảy sinh cùng sự chờ đợi lúc này như vỡ tan thành những mảnh nhỏ, tiểu sư muội sau khi sư phụ qua đời, cũng không như lão tiên sinh suy nghĩ gả cho tiểu sư đệ, mà một thân một mình đi xa.

Bộ Cuồng thực chất cũng không muốn cưới người khác làm vợ, đây chỉ là tin tức bịa đặt. Sau khi ông biết được tin của sư muội liền lập tức đi tìm. Nhưng, trời đất bao la, ông tìm cả đời cũng chưa tìm được tung tích. Ông không muốn tin rằng tiểu sư muội của mình đã không còn ở nhân thế. Hai mươi năm trước lão tiên sinh đã từng trúng kịch độc, là Độc Vương cứu hắn, hai người tuy rằng tuổi tác cách xa nhau, nhưng cùng chung mục đích, một người tìm kiếm thê tử, một người tìm kiếm người trong lòng, cho nên có sự đồng cảm lẫn nhau.

Ngày sau, Độc Vương cùng Cổ phu nhân gặp lại ông, biết được Ôn Đình Trạm tương trợ Độc Vương tìm được Cổ phu nhân, tuy rằng bọn họ người tu võ không quá thích giao hảo với người tu luyện, nhưng thời gian của ông không còn nhiều, cuối cùng vẫn quyết định thông qua Độc Vương tìm tới Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm nhận định mình sẽ dốc hết khả năng, nếu như tìm không được người thì nhờ đến Dạ Dao Quang xem quẻ. Nhưng Ôn Đình Trạm lần này không lập tức kinh động Dạ Dao Quang, tiểu sư muội Bộ Cuồng đích xác còn ở nhân thế, trải qua nhiều biến cố. Tiểu sư muội không rành thế sự lang thang trong giang hồ, bị người ám toán, rồi lại được cứu, nhưng tỉnh lại nàng vô cùng thương tâm tuyệt vọng lựa chọn mất đi trí nhớ.

Sau nàng gả cho người cứu nàng, cả đời này nàng cũng được trải qua sự vui vẻ. Tuy rằng nàng che dấu thân phận, nhưng phu quân đối với nàng rất tốt, bọn họ còn có một nữ nhi. Bộ Cuồng sau khi chính mắt gặp lại tiểu sư muội, ông để lại di nguyện, cũng không muốn nhờ Ôn Đình Trạm tương trợ làm nàng khôi phục ký ức.

Dạ Dao Quang nghe xong trong lòng không biết nên đánh giá như thế nào, dù sao cũng là tiền bối, hơn nữa cũng đã ly thế, chỉ có thể than nhẹ: “Nhân sinh trên đời, ai có thể chưa từng sai lầm? Có một số sai lầm còn cơ hội hối cải, nhưng người ta lại bỏ lỡ, chỉ vì một lần bỏ lỡ mà cả đời cũng không thể vãn hồi.”

Bộ Cuồng lão tiên sinh sai thời điểm nhưng gặp đúng người, nếu ông không phải lớn lên trong hoàn cảnh đơn thuần như vậy, liền sẽ biết quý trọng, sẽ thông hiểu tình yêu nam nữ đều là ích kỷ, không thể ngang ngược đi đoạt lấy tình yêu không thuộc về mình, nhưng lại không đơn giản chấp nhận từ bỏ thứ thuộc về mình.

Một cái sai trong chớp mắt, phí thời gian cả đời; cảnh xuân tươi đẹp ngắn, không dừng lại vì bất cứ ai.

“Không còn sớm nữa, nàng ngủ đi.” Ôn Đình Trạm ôm lấy Dạ Dao Quang, nhẹ ngửi mùi hương trên tóc nàng, nhắm hai mắt lại.

Dạ Dao Quang cũng nhắm mắt, ở trong màn đêm lặng rúc vào trong lòng Ôn Đình Trạm mà ngủ.

Từ ngày hôm sau, Ôn Đình Trạm bắt đầu tự mình truyền thụ kiếm pháp cho Hoàng Ngạn Bách. Bộ kiếm pháp này là Dạ Dao Quang năm xưa truyền cho Ôn Đình Trạm, nhưng khi vào trong tay Ôn Đình Trạm lại biến hóa muôn vàn, ngay cả Dạ Dao Quang cũng phải kinh ngạc cảm thán, nhìn không ra kiếm pháp ban đầu. Tuy rằng, binh khí của Hoàng Ngạn Bách không phải kiếm, nhưng cũng có thể coi như kiếm mà sử dụng, hoàn toàn không ảnh hưởng tới chiêu thức kiếm pháp.

Hai ngày trôi qua, Ôn Đình Trạm ngày ngày thượng triều tán trị, cảm xúc không một chút dao động, Dạ Dao Quang cố ý để ý tới nhất cử nhất động của hắn, nhưng thật sự nhìn không ra manh mối gì, nàng đành phải trực tiếp hỏi: “A Trạm, Liễu Cư Yến chưa từng tới bái kiến bệ hạ?”

Liễu lão nhân qua đời đã được bốn ngày, ba ngày nữa là qua đầu thất, Liễu Cư Yến không có khả năng chậm chạp như vậy.

“Hôm qua đã gặp bệ hạ.” Ôn Đình Trạm không quá lưu tâm nói.

Nhìn thái độ vô tâm vô ý của Ôn Đình Trạm như vậy, hiểu rất rõ tâm trạng của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang trong lòng tức khắc rơi lộp bộp, nàng cảm thấy sự tình chỉ sợ đang tiến triển không tốt.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thê tử, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười: “Ta không muốn để ý.”

Dù kết quả có như thế nào thì đối với hắn mà nói đều giống nhau, người cần Liễu Cư Yến xin lỗi không phải hắn, mà là mẫu thân của hắn.

Nhận được đáp án khẳng định, Dạ Dao Quang bùng phát tức giận, nàng nhào lên trước gắt gao ôm lấy Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chàng có muội là đủ rồi.”

“Đúng vậy, ta có nàng là đủ rồi.” Ôn Đình Trạm cười ôn hòa, không có một chút miễn cưỡng.

Tâm của hắn rất rất nhỏ, nhìn hắn như có năng lực thông tuệ không ai bằng, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là phàm nhân, tinh lực hữu hạn, hắn không thích quá nhiều ràng buộc, chỉ có duy nhất nàng ở trong lòng hắn là độc nhất vô nhị.

“Tuy nhiên ta vẫn là có chút buồn……” Đột nhiên, Ôn Đình Trạm lại đổi giọng ai oán.

Dạ Dao Quang lập tức duỗi tay ấn lên ngực Ôn Đình Trạm: “Không buồn không buồn, muội giúp chàng xoa.”

Bị cánh tay nhỏ mềm mại của nàng xoa, Ôn Đình Trạm cảm thấy dòng khí nóng trào lên, hắn một tay bế Dạ Dao Quang lên, hướng tới giường mà đi: “Phu nhân không bằng đổi phương thức khác an ủi vi phu a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.