Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1253: Chương 1253: Cuộc trò chuyện của phụ tử




Cho dù Liễu Cư Yến không trực tiếp thừa nhận với bệ hạ, nhưng uyển chuyển ý tứ xác nhận những gì Liễu Thị Nhẫm đã nói, Hưng Hoa Đế cũng vẫn như cũ không nói bất cứ điều gì với Ôn Đình Trạm, càng chưa từng ám chỉ Liễu Cư Yến là vội trở về chịu tang Liễu Thị Nhẫm. Chỉ sợ Liễu Thị Nhẫm cũng không biết, hắn dùng cái chết của mình ấp ủ có thể tạo nên một cơn lốc, nhưng căn bản không gợi lên được dù chỉ một bọt sóng ảnh hưởng tới Ôn Đình Trạm.

Dạ Dao Quang hiện tại đối với Liễu gia hoàn toàn chỉ còn lại chán ghét. Lúc trước đi Ứng Thiên phủ, kỳ thật nàng đối với Liễu Cư Yến cũng không thể nói ghét bỏ gì, lúc này thì tất cả những hảo cảm đối với vợ chồng Liễu Hợp Triều cũng không còn là bao. Điều nàng ghét nhất chính là giận chó đánh mèo, nhưng khi đụng tới người mình quan tâm nhất mới biết được cảm xúc sẽ lấn áp lý trí.

Nàng hiện không rõ hiện giờ thế cục bày ra trước mắt Ôn Đình Trạm như mặt trời ban trưa, Liễu Cư Yến nhìn cũng không giống như người vụng về, vì sao phải gấp gáp chọn thời điểm này mà “giậu đổ bìm leo” với Ôn Đình Trạm. Không chừng không chỉ Dạ Dao Quang không thông suốt, mà ngay cả Liễu Hợp Triều, đích trưởng tử của Liễu Cư Yến cũng nghĩ không ra. Liễu Hợp Triều sau khi biết được chuyện này liền tức giận bỏ hết công vụ trong tay mà ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy tới Giang Tô.

Ba năm trước đây Liễu Cư Yến bị điều nhiệm đến Giang Tô, nhậm chức Giang Tô đề đốc.

Liễu Cư Yến đang ở Giang Tô xử lý các đề thi khảo được các học viện đưa tới, nhìn thấy đám hạ nhân bị xô ngã, nhi tử hắn hùng hổ xông vào. Hắn cau mày, không tiếng động sai sử tâm phúc bên cạnh đem tất cả hạ nhân rời đi.

Cửa phòng mở rầm một cái, Liễu Hợp Triều vừa vào liền chất vấn: “Phụ thân, người vì sao phải bôi nhọ muội muội như thế, người vì sao vẫn còn cố chấp giữ gìn Liễu gia. Mấy năm nay Liễu gia rốt cuộc đã cho người cái gì? Người nhìn xem, cho đến bây giờ người vẫn chỉ là quan tam phẩm, từ một người cầm quyền phủ doãn Ứng Thiên phủ thành một học chính nhỏ nhoi ở Giang Tô, từ phủ thành rớt xuống tỉnh thành, đây đều là Liễu gia cố ý chèn ép!”

“Làm càn.” Liễu Cư Yến ném cây bút trong tay, ánh mắt hắn trợn trừng nhìn Liễu Hợp Triều cảnh cáo.

“Không, hài nhi sai rồi.” Liễu Hợp Triều bỗng nhiên cười trào phúng, “Người ngay cả chức vụ đề đốc học chính cũng không làm được. Tổ phụ đã mất, người nên giữ đạo hiếu ba năm đi, hài nhi cũng sẽ giữ đạo hiếu một năm, phụ thân nên trao quyền chức cho người khác đi. Tổ phụ chúng ta cũng tốt lắm, đã chết còn để lại một tảng đá đè nặng, dù cho toàn bộ con cháu bị liên luỵ, cũng muốn đem Minh Duệ hầu kéo xuống nước, ha ha ha……”

“Liễu Hợp Triều, đừng quên con mang họ Liễu!” Liễu Cư Yến lạnh giọng nhắc nhở.

“Đúng vậy, con họ Liễu, nhưng mà phụ thân a, người có biết con vô cùng căm hận họ Liễu này!” Liễu Hợp Triều ngày xưa tao nhã khiêm tốn, nhưng hiện tại bị áp chế thời gian dài nên bùng nổ, “Từ nhỏ con phàm là có chỗ nào ưu tú hơn đường huynh đệ, liền sẽ đổi lấy cái gọi là “ý của tổ phụ” nhưng chẳng qua là âm thầm chèn ép. Con mới đầu không hiểu, không phục, không cam lòng, nhưng con càng nỗ lực dụng công, đổi lấy chính là lạnh nhạt càng sâu. Con đã từng một lần hoài nghi, có phải phụ thân được nhận nuôi hay không, đại bá mới là con cháu Liễu gia! Năm đó, bọn họ vì chèn ép người, buộc người cam tâm tình nguyện nhường đường cho đại bá, sự tình của muội muội năm đó truyền ra ngoài, con hiện tại thậm chí hoài nghi việc muội muội bị tặc phỉ bắt cóc cũng đều là kế hoạch một tay bọn họ dựng lên! Liễu gia cho tới bây giờ vẫn như vậy. Phụ thân à, người vẫn tiếp tục nhường nhịn, nuông chiều, che chở bọn họ sao!”

Liễu Hợp Triều nói xong, đáy mắt hắn dâng lên sự khó hiểu cùng thất vọng: “Người không phải phụ thân con. Con nhớ rõ khi còn nhỏ nếu ai khi dễ huynh đệ tỷ muội chúng con, phụ thân nhất định sẽ đứng ra lấy lại công đạo, tuyệt sẽ không giống như hiện giờ, bắt chúng con nhẫn rồi lại nhẫn! Người nói cho hài nhi nghe, rốt cuộc là vì lý do gì biến người thành kẻ ham sống sợ chết, sợ đầu sợ đuôi như thế này!”

“Con không cần biết.” Liễu Cư Yến lạnh lùng nói.

“Lại là những lời này, lại là những lời này!” Liễu Hợp Triều thật sự chịu đủ rồi, hắn cảm thấy hắn sắp bị phụ thân thân sinh bức đến phát điên, “Được, người nói chúng ta họ Liễu, là chúng ta thiếu nợ Liễu gia. Hài nhi nhận. Là mệnh của hài nhi không tốt, phải chịu cảnh bất kham ngay trong nhà của mình. Nhưng Trạm nhi kia, thằng bé không mang họ Liễu, nó thiếu Liễu gia cái gì mà từng người từng người phải dùng thủ đoạn dơ bẩn hãm hại!”

“Không ai có thể hãm hại được hắn.” Liễu Cư Yến dựa vào lưng ghế bành, duỗi tay mỏi mệt xoa thái dương, “Triều Nhi, điều duy nhất chúng ta có thể làm cho hắn, chính là triệt để chặt đứt tia huyết thống kia.”

Đồng tử Liễu Hợp Triều co rụt lại, cánh môi hắn run rẩy: “Người nói cái gì……”

“Nếu con đã thống hận Liễu gia như thế, vậy để cho nó diệt vong trong tay người có thể hủy diệt nó.” Liễu Cư Yến bỗng chốc mở to mắt, “Vi phụ cùng con đều không phải người quyết đoán cùng năng lực làm được chuyện này, nhưng vi phụ cùng con không cô đơn. Chúng ta thân là người Liễu gia, một khi xuất hiện sẽ gánh trên lưng tội danh khi sư diệt tổ. Con có từng nghĩ tới hậu nhân chúng ta sau này bởi ô danh sẽ sống trong hoàn cảnh như thế nào không? Hay là, chúng ta kéo toàn bộ gia tộc này đồng quy vu tận?”

Đồng quy vu tận……

Liễu Hợp Triều nghĩ đến tiểu nữ nhi mới sinh ra năm ngoái của hắn. Hắn làm phụ thân có quyền cướp đoạt sinh mệnh của con mình sao? Nhưng nếu hắn hủy diệt toàn bộ Liễu gia, nữ nhi hắn từ nhỏ phải sống dưới con mắt dè bỉu của người khác mà lớn lên. Những người đó sẽ không hiểu được những chua xót cùng thống khổ mà bọn họ phải chịu, chỉ biết rằng bọn họ chính là những kẻ vong ân bội nghĩa……

“Phụ thân……” Tựa hồ, chỉ trong một chớp mắt, Liễu Hợp Triều hiểu được sự khó xử của cha mình.

“Con quá coi thường Minh Duệ hầu, cậu ta nếu chính miệng nói bệ hạ hỏi vi phụ sự tình muội muội của con, vậy dù cho ta có trả lời bệ hạ thế nào với cậu ấy mà nói đều không chút ảnh hưởng.” Đáy mắt Liễu Cư Yến hiện lên một tia tán thưởng, “Khi bệ hạ hỏi dò vi phụ, vi phụ liền suy nghĩ cậu ta rốt cuộc vì sao đem quyền quyết định giao cho mình. Sau khi suy nghĩ kỹ càng một hồi mới hiểu ra có lẽ muốn thử vi phụ.”

“Thử phụ thân?” Liễu Hợp Triều không hiểu.

Liễu Cư Yến xoay người, từ bên trong ám cách* lấy ra mấy phong thư đưa cho Liễu Hợp Triều.

*Ám cách: thường là hộc bí mật sau giá sách

Liễu Hợp Triều tiếp nhận mở ra, mắt không khỏi trợn lớn, trên thư là tất cả những tin tức cùng sự kiện phụ thân mất nhiều năm điều tra Ôn Đình Trạm. Trên thư còn có sự kiện Đậu gia ở Bảo Định phủ cùng Nhiếp gia ở Đế Đô. Hắn sau khi xem xong, kinh hồn bạt vía đến mức tay cầm phong thư run rẩy: “Tất cả những việc này đều là Trạm nhi làm sao……”

Tuy rằng nội dung trên thư hoàn toàn là ngữ khí phỏng đoán, không đủ mười phần chứng cứ, nhưng sau khi xem xong, Liễu Hợp Triều cảm thấy chứng cứ giờ cũng không quan trọng nữa.

“Diệt sạch Đậu gia nắm giữ chính quyền Hồ Quảng thời cực thịnh nhất, hất chân một trung thư lệnh Nhiếp gia, người nhà của Thái Hậu. Ngay cả Thái Hậu cũng bị bức tới chùa Hoàng Minh nhang đèn. Con nói xem, Liễu gia chúng ta năm lần bảy lượt ra tay với thằng bé, dựa vào cái gì còn có thể đủ bình yên vô sự lưu đến bây giờ?” Liễu Cư Yến hỏi nhi tử của mình.

Vì cái gì? So với hành động của tổ phụ đối với Ôn Đình Trạm, Đậu gia cùng Nhiếp gia tính là cái gì? Hai nhà không phải đều đã hủy diệt, sống không bằng chết đấy sao, nhưng tại sao Liễu gia bọn họ cho đến bây giờ vẫn có thể nhảy nhót trong triều đình. Là Ôn Đình Trạm không dám động tới bọn họ? Hay không có cách nào động?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.