Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1266: Chương 1266: Công đường oán




Hít sâu một hơi, Dạ Dao Quang lạnh giọng hỏi: “Ngươi mới vừa nói, không ít người đã truyền tin này đúng không?”

“Phải phải phải ạ, Hầu gia phu nhân, tiểu nhân cũng chỉ là nghe nói lại mà thôi.” Người nọ liên tục gật đầu.

“Vậy nhóm người các ngươi theo ta đi một chuyến tới phủ Kinh Triệu Doãn.” Dạ Dao Quang buông ra câu nói này liền rời khỏi Hối Trân lâu.

Chuyện này đã có không ít người âm thầm tung tin, như vậy Ôn Đình Trạm chỉ sợ sớm đã biết tới, nhưng vì không muốn để nàng lo lắng cho nên không nói với nàng. Nếu không phải ngày hôm nay nàng hào hứng dâng trào đi tới Đại Lý tự tận mắt chứng kiến một lần cách nghiệm chứng thủ pháp giết người, e là nàng cũng sẽ bị che dấu hồi lâu.

Ôn Đình Trạm đã biết, ắt cảm thấy không có ảnh hưởng gì nên để việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, ngay cả chuyện giết gà dọa khỉ Ôn Đình Trạm cũng không đi làm. Hắn không muốn động nhưng nàng đã thấy, vậy để nàng làm!

Người nọ mặt nghệt ra, nhưng có Vệ Truất ở đây, lại nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng không dám chạy.

Nghe nói phu nhân Minh Duệ Hầu thay chồng kêu oan, Diêu Cần mới nhậm chức Kinh Triệu Doãn sợ tới mức chân mềm nhũn. Hắn trước đó không lâu tới thay cho người tiền nhiệm là Triệu Hối. Dù sao Triệu Hối cũng đã ngồi ở đây sáu năm, cũng đã tới lúc muốn thay đổi. Triệu Hối cũng rất đạo nghĩa, những gì hắn đã biết, hắn liền cố ý để lại trong một câu nói: Tuyệt đối không nên đối lập với Minh Duệ hầu. Hắn đi lên từ chức quan phủ nhỏ, đến bây giờ còn chưa gặp Minh Duệ hầu lấy một lần, đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận gần hơn thì lại không ngờ duyên phận của hắn cùng Minh Duệ hầu cứ như vậy bắt đầu.

Diêu Cần vội vàng tự mình đi đón Dạ Dao Quang vào chính đường, trước mắt bao người Diêu Cần cũng không dám biểu hiện quá ân cần, nhưng ngữ khí vạn phần khách khí: “Hầu gia phu nhân, không biết có chuyện gì đích thân tới.”

“Ta hôm nay là nguyên cáo, Phủ doãn đại nhân cứ coi ta là nguyên cáo là được.” Dạ Dao Quang nói thẳng.

Nếu Dạ Dao Quang đã cho hắn mặt mũi như vậy thì Diêu Cần cũng không lo lắng nữa mà nhẹ nhàng thở hắt ra. Hắn ngồi ngay ngắn trên đài cao: “Phu nhân cáo trạng người nào, mời nói.”

“Hôm nay ta cùng nhi tử tới Hối trân lâu dùng bữa, người này giữa ban ngày ban mặt chê trách phu quân ta, lời nói thậm chí còn làm nhục mẫu thân đã qua đời nhiều năm của vợ chồng ta.” Dạ Dao Quang bình thản, “Làm một người con, nếu ngay cả tôn nghiêm cùng danh dự của song thân quá cố cũng không thể bảo hộ, lấy gì để lại cho hậu thế?”

Diêu Cần vừa nghe, lập tức nhìn về phía bị cáo Dạ Dao Quang chỉ tới: “Bị cáo là người nơi nào?”

“Thảo dân Ngô Thanh, nhân sĩ Đế Kinh.” Ngô Thanh quỳ xuống đáp lời.

“Ôn phu nhân cáo ngươi chê trách huân quý, ngươi có nhận tội không?” Diêu Cần lớn tiếng hỏi.

“Thảo dân...” Ngô Thanh do dự chốc lát, cuối cùng chỉ có thể gục đầu xuống, “Thảo dân nhận tội.”

“Ngươi không có công danh, theo luật phạt ba mươi trượng. Tuy nhiên bản quan thấy ngươi thái độ tốt biết nhận sai, giảm nhẹ cho ngươi chỉ còn hai mươi trượng, ngươi có phục không?” Diêu Cần vừa nói vừa nhìn sắc mặt Dạ Dao Quang.

“Thảo dân nhận phạt...”

“Khoan đã.” Liền lúc này có một giọng nữ trong trẻo ở bên ngoài vang lên.

Mọi người thấy từ đám đông đang tụ tập bên ngoài nha môn xuất hiện một nữ tử mặc đồ nam bước ra.

“Người nào ở ngoài nhiễu loạn công đường!” Diêu Cần vỗ kinh đường mộc* quát to.

*Kinh đường mộc: là khối gỗ vuông dài thường thấy trên bàn các quan khi lên công đường.

“Đại nhân, học trò không phải muốn nhiễu loạn công đường, mà thấy có người lợi dùng quyền quý ỷ thế hiếp đáp người khác. Dân chúng bất quá cũng chỉ là ngôn luận thầm kín, cũng không phải cố tình, nào đến nỗi phải bị phạt trượng. Người trên thế gian này, việc xảy ra không phải đều có người bình luận đúng sai hay sao. Đại nhân hôm nay xử trí như vậy, chỉ sợ ngày sau nhân tâm bất an, làm dân chúng đối với bất luận sự việc gì hay bất luận kẻ nào cũng không dám nhiều lời. Học trò tuy rằng không phải người Đế Kinh, nhưng học trò đã đi qua đại giang nam bắc, tửu lâu chẳng phải là nơi cho bằng hữu tụ họp, những chuyện đem ra nói cũng chỉ là Đông gia dài Tây gia ngắn* (ý chỉ tán ngẫu không mục đích), cũng không gặp trường hợp nào chỉ vì điều này mà coi là chuyện lạ nháo tới tận công đường. Hoặc giả Minh Duệ hầu đích xác coi mình hơn người, dân chúng không thể nghị luận về nhân đức, càng không thể nói những câu nhàn ngôn vỡ ngữ với Minh Duệ hầu?” Cô nương kia mồm miệng tương đối lanh lợi.

Ánh mắt Dạ Dao Quang khẽ híp lại. Nàng thấy Diêu Cần muốn đập kinh đường mộc quát mắng liền ngăn lại, chậm rãi đi tới cửa: “Cô nương họ gì?”

Bị Dạ Dao Quang vạch trần thân nữ nhi, cô nương kia cũng không bất ngờ, vẫn như cũ thoải mái trả lời: “Vinh, phu nhân có gì chỉ giáo.”

“Không biết lệnh từ họ gì?” Dạ Dao Quang lại hỏi tiếp.

“Gia mẫu họ Tiêu.” Cô nương này phi thường kiêu ngạo nói ra họ của mẫu thân mình.

Tiêu? Họ hoàng tộc a, khó trách ngạo khí như vậy.

Dạ Dao Quang cười lạnh nói: “Nếu như ta nói cô nương chính là lệnh từ cùng lệnh tôn bỏ trốn, sinh ra không được người nhà chấp nhận...”

“Ngươi làm càn!” Không đợi Dạ Dao Quang nói xong, cô nương kia sắc mặt liền đại biến, giận tím người chỉ vào Dạ Dao Quang, “Ngươi dám nhục nhã mẫu thân ta, ngươi để ý cái đầu của ngươi đó!”

“Cô nương cũng sẽ giận sao?” Dạ Dao Quang trào phúng nhìn nàng, “Không phải cô nương vừa mới nói, người thế gian này đối với chuyện thế gian nên để thiên hạ ngôn luận tự do sao? Phụ mẫu của phu quân ta bị người ta nói là bỏ trốn, ta dựa vào luật pháp lấy lại công đạo, cô nương nói ta chuyện bé xé ra to, nói phu quân ta tự phụ vượt qua cả bệ hạ, thế nhưng tại sao đến phiên ta nói cô nương, cô nương lại còn ác hơn ta thế, còn muốn cả cái đầu ta nữa a!”

Cô nương kia bị Dạ Dao Quang nói lại không thể phản bác, mặt trắng bệch: “Ngươi, ngươi đây là nói xấu, cha mẹ ta chính là được đương kim thánh thượng ban hôn...”

“Sao, hóa ra ý của cô nương là người được bệ hạ ban hôn thì không thể vọng nghị. Nếu không phải là được bệ hạ ban hôn là có thể tùy ý để người khác hắt nước bẩn có phải không? Phàm là người không phải được bệ hạ ban hôn, là có thể tùy ý để người không liên quan làm nhục song thân? Cho nên, trong mắt cô nương, không được bệ hạ ban hôn thì có thể tùy ý nói xấu là bỏ trốn, là cẩu hợp sao?” Dạ Dao Quang ngữ khí bình thản nhưng có một cỗ khí thế bức người, làm cô nương kia không khỏi lui về sau một bước.

“Ngươi sao biết bọn họ là nói xấu...”

“Bang!”

Không đợi lời nói của cô nương kia ra hết, một cái tát kêu lên thanh thúy ở trên mặt cô nàng, mặt liền hiện lên dấu vết ửng hồng. Nàng ta lấy tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, không thể tin nhìn Dạ Dao Quang: “Ngươi... Ngươi dám đánh ta...”

“Ta đánh cô nương?” Dạ Dao Quang vẻ mặt vô tội, “Ta đánh cô nương khi nào?”

Hai người đứng cách xa nhau ít nhất cũng phải năm bước chân, bàn tay Dạ Dao Quang cũng không thể dài đến như vậy. Ngay cả đám người đứng hai bên, thậm chí là Diêu Cần cũng không nhìn thấy Dạ Dao Quang động tay. Nhưng tiếng của cái tát kia quá lớn làm cho bọn họ kinh ngạc nhảy dựng.

“Ngươi còn dám nói sạo, nhiều người chứng kiến như vậy!” Cô nương kia lớn tiếng chỉ vào Dạ Dao Quang.

“Vậy cô nương hỏi xem người nào nhìn thấy.” Dạ Dao Quang không chút để ý vân vê tà áo lụa.

Cô nương kia nhìn nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ đích xác không nhìn thấy gì hết. Ánh mắt của cô nương này lạnh lùng âm hiểm nhìn về phía Dạ Dao Quang: “Được, được lắm, Minh Duệ Hầu phu nhân. Ta muốn nhìn xem tại Đế Đô này Minh Duệ hầu có thể một tay che trời hay không, nhìn xem ai có thể làm chủ cho ta!”

Nói xong, cô nương kia liền phất tay áo xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.