Nhìn bóng dáng cô nàng đại tiểu thư có lẽ giấu người trong nhà chạy ra ngoài xem việc thế sự, Dạ Dao Quang suy nghĩ, mẫu thân mang họ Tiêu, không biết là chi nào trong hoàng tộc? Nàng nghĩ một hồi cũng không ra có công chúa nào họ Vinh.
Dạ Dao Quang cũng không quá quan tâm chuyện này mà để lại trong lòng, nàng quay người nhìn Diêu Cần: “Bị cáo đã nhận tội, đại nhân cũng nên tuyên án rồi hành hình đi.”
Diêu Cần tuy rằng đối với cô nương tức giận rời đi kia có chút lo lắng, nhưng đến cùng hắn cũng không có làm gì đắc tội với nàng ta a, vì thế vội vàng cho xử phạt Ngô Thanh hai mươi trượng ngay trước mặt mọi người.
Dạ Dao Quang đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm không chớp mắt, đợi đến khi trượng trách xong, nàng nói: “Đánh người không đánh mặt, nhục người không nhục cha nương, đây là đạo đức làm người quan trọng ngươi nên nhớ.”
Nói xong, nàng liền dẫn theo Tuyên Khai Dương rời khỏi. Dân chúng vây xung quanh ban đầu đích thực cũng cảm thấy Dạ Dao Quang có chút ỷ thế, tuy nhiên nghe xong cuộc đối thoại giữa nàng cùng cô nương họ Vinh kia, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút nếu như cha nương bọn họ cũng bị người khác bàn tán như vậy, với tâm tình của bọn họ hiện tại, lại nghe Dạ Dao Quang nói câu nói này, cũng cảm thấy hành vi của Dạ Dao Quang không có gì quá đáng, hơn nữa nàng cũng không phải ỷ vào việc mình chiếm lý liền tự dùng hình phạt riêng, là đường đường chính chính theo luật lệ đại Đường. Cũng không thể dễ dàng buông tha để người khác chiếm tiện nghi, ba mươi trượng phạt cũng không nghiêm trọng đến mức không chấp nhận được.
Bỗng chốc mọi người cảm thấy Dạ Dao Quang là người cực kỳ khoan dung rộng lượng.
Dạ Dao Quang một mạch trở lại trong phủ, trong cung cũng đã náo loạn, cô nương kia Dạ Dao Quang gặp ở công đường không phải con gái của công chúa nào cả, mà là tôn nữ của Nam Cửu vương, chính là đích nữ duy nhất của Nam Cửu vương do Ấp mân quận chúa sinh thành, cũng chính là biểu muội của Tiêu Bỉnh cùng Nhạc Tương Linh.
Vinh gia Giang Nam, cũng có thể nói là gia tộc khá giả, cô cô của Tiêu Bỉnh là đại phu nhân của Vinh gia hiện giờ. Lần này là vì vị Vinh cô nương này vừa mới cập kê, mẫu thân muốn hướng tới người ở Đế Đô phồn hoa, không muốn đem nữ nhi gả ở địa phương bên ngoài, cho nên mới mượn lý do mừng đại thọ sáu mươi của bệ hạ sắp tới đưa theo nữ nhi vào kinh, cũng là vì muốn tìm một mối hôn nhân tốt.
Mà Vinh cô nương đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, địa vị của nàng ở toàn bộ Giang Nam so với công chúa cũng không kém nhiều. Đây là Đế Đô náo nhiệt, dẫn theo nha hoàn âm thầm đi xem đây đó, lại ngại nha hoàn ầm ĩ nên ném sang một bên, trộm chạy đến đây thì vừa đúng gặp chuyện này.
Ấp mân quận chúa ở nhà nhìn nữ nhi mặt ửng hồng một bên chạy về, tất nhiên nổi cơn tức giận. Nữ nhi của nàng được nuông chiều từ nhỏ, người làm mẫu thân như nàng cho tới nay cũng còn chưa đụng một đầu ngón tay, thế nhưng ngay trước mặt mọi người nữ nhi mình yêu thương bị cho ăn một cái tát, uất ức cùng tức giận này làm sao nuốt được xuống. Nàng lập tức chạy vào hoàng cung, cầu Hoàng bá phụ làm chủ.
Hưng Hoa đế cũng không thể nghe lời nói từ một phía của bọn họ, phái người truyền triệu đương sự Diêu Cần vào cung cùng Ôn Đình Trạm, nhưng không gọi Dạ Dao Quang tới. Để Vinh Mạt Y đem sự tình nói lại kỹ càng một lần trước mặt Diêu Cần, sau khi nàng nói xong, Hưng Hoa đế liền hỏi Diêu Cần: “Việc này là như thế nào?”
“Hồi bẩm bệ hạ, lời nói của Vinh cô nương...” Diêu Cần suy nghĩ kỹ một phen mới nói, “Quá phiến diện.”
“Nếu như lời nàng ấy nói là phiến diện, vậy ngươi nói lại mọi chuyện cho ta nghe.” Hưng Hoa đế trầm giọng nói.
Diêu Cần vội vàng trả lời: “Kỳ thực hôm nay là Minh Duệ Hầu phu nhân mang theo tiểu công tử đi tới Hối Trân lâu dùng bữa, vừa lúc nghe được mấy người thương hộ bàn tán về Minh Duệ hầu, nói thẳng mẫu thân của Minh Duệ hầu là cùng với phụ...” Nói tới đây, Diêu Cần dừng một chút mới thấp giọng tiếp tục, “Chính là bỏ trốn, Hầu gia phu nhân tức giận, liền dựa theo luật lệ, đem người đưa đến phủ nha của vi thần cáo trạng. Thương hộ kia cũng đã nhận tội, vi thần cũng theo luật tuyên án, lúc này Vinh cô nương xuất hiện...”
Diêu Cần đem những lời Vinh Mạt Y nói một chữ cũng không thiếu thuật lại cho Hưng Hoa đế, thậm chí bao gồm cả những lời nói lúc sau của Dạ Dao Quang với Vinh Mạt Y đều nói hết. Sau khi nói xong, hắn không thể không nói thêm: “Lúc đó người dân vây xung quanh xem rất nhiều, nhưng không ai thấy Hầu gia phu nhân động thủ với Vinh cô nương, hơn nữa Hầu gia phu nhân cùng còn cách xa Vinh cô nương tới sáu bước.”
Hưng Hoa đế nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt đè sự uy áp nhìn hai mẹ con Ấp mân quận chúa: “Đây là chuyện mà mẹ con các ngươi muốn trẫm làm chủ? Hai người các ngươi luôn miệng nói bị ủy khuất, vậy nói cho trẫm nghe, các ngươi ủy khuất chỗ nào?”
Hai mẫu nữ nhất thời á khẩu không trả lời được, Vinh Mạt Y là bị quen thói nuông chiều, nhưng Ấp mân quận chúa thì không như vậy. Nàng chính là vừa nghe xong lời nói của nữ nhi tức giận lấn át, lại không nghĩ tới chân tướng rốt cuộc như thế này...
“Đêm đó...” Không đợi Vinh Mạt Y định phản bác, Ấp Mân quận chúa vội vàng che miệng của nàng.
Sau đó nói với Hưng Hoa đế: “Hoàng bá phụ thứ tội, chất nữ chính là vì ái nữ mà sốt ruột, cho nên không giữ đúng chừng mực. Hóa ra là Y tỷ nhi mạo phạm Minh Duệ Hầu phu nhân, chất nữ nhất định đem Y tỷ nhi đưa về nghiêm túc quản giáo, tự mình chuẩn bị lễ tới tạ lỗi với Minh Duệ Hầu phu nhân.”
Lời nói của Ấp Mân quận chúa làm Hưng Hoa đế cảm thấy xuôi tai, liền gật đầu: “Một khi đã như vậy, các ngươi lui ra hết đi, Ôn ái khanh lưu lại.”
Đợi đến khi tất cả mọi người đều lui xuống, Hưng Hoa đế liếc nhìn ra hiệu cho Phúc Lộc, Phúc Lộc từ trong tay áo đem tấu chương đã chuẩn bị trước đưa cho Ôn Đình Trạm: “Đây là tấu chương Hồ Quảng đưa lên, khanh xem.”
Ôn Đình Trạm khom người tiếp nhận rồi mở ra xem. Trên mặt có thông tin rõ ràng mộtt việc, chính là thuế của Hồ Quảng bị mất trộm. Phụ trách việc này là đô chỉ huy sứ đã phái người đuổi theo, chặn ngay giữa đương nhưng thu lại chỉ là một rương toàn đá. Trong tấu chương Hồ Quảng đô chỉ huy sứ dâng lên, ám chỉ số thuế ngân này ngay từ đầu đã bị Hồ Quảng bố chính sứ Liễu Cư Mân động tay động chân, nhưng không có chứng cớ xác thực, cho nên mới tấu lên bệ hạ phái khâm sai đến tra việc này.
“Bất luận là kẻ nào cướp thuế ngân, hoặc thuế ngân bị trộm mất bằng cách nào, âm thầm nuốt thuế của triều đình hoặc địa phương đều là trọng tội, không thể đợi tin từ một bên mà liên lụy tới đại cục, thần thỉnh bệ hạ phái người của Hộ bộ xuống tra tường tận.” Ôn Đình Trạm sau khi xem xong, nói với Hưng Hoa đế.
“Người hộ bộ không ổn.” Hưng Hoa đế không tán thành, “Bây giờ cũng là lúc thuế ngân các nơi nộp lên trên, Hộ bộ vốn là nhân thủ không đủ, trẫm há có thể phải đi theo từng bước để điều người.”
“Bệ hạ thánh minh, nói vậy trong lòng bệ hạ có lẽ đã có phán đoán sáng suốt.” Ôn Đình Trạm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Hôm nay mẹ con Ấp mân mẫu nữ nháo loạn vì chuyện này, trẫm mấy ngày trước cũng nghe đồn, Ôn ái khanh có ý tưởng gì không?” Hưng Hoa đế không tiếp lời Ôn Đình Trạm, ngược lại đột nhiên chuyển đề tài.
“Vi thần cũng có nghe qua, vi thần nhớ khoảng thời gian rất lâu trước đây bệ hạ cũng đã triệu kiến vi thần hỏi về việc này. Nhưng theo vi thần biết, vi thần thân sinh ở nơi dân dã, cha nương cũng chưa từng đề cập tới Liễu gia với vi thần. Có lẽ là vì vi thần lúc đó còn quá nhỏ, chưa kịp làm rõ xuất thân thì cha nương đã xuống mồ.” Ôn Đình Trạm không nhanh không chậm nói, “Liễu gia cũng đích xác xác thực vì Liễu gia ba cô nãi nãi phát tang, vi thần cũng không biết này đến cùng là thật hoặc là giả.”
“Ôn ái khanh là người thông tinh tuyệt dỉnh như thế, cũng nhìn không ra thật giả sao?” Hưng Hoa đế hỏi.
“Bệ hạ, vi thần từ trước tới nay là luôn là người phân định rõ ràng, việc này liên lụy đến vi thần, trong đó thật thật giả giả, vi thần nghĩ trừ phi mẫu thân vi thần tự mình báo mộng bằng không vi thần thật sự khó mà tin được.” ;