Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1262: Chương 1262: Cửu U ma cầm




Tiếng nhạc cuối cùng kéo dài mà kết thúc, tuy nhạc đã dừng nhưng vẫn như đang phảng phất quanh quẩn bên tai, mọi người không khỏi ngồi lặng im chốc lát, Văn Du lấy lại tinh thần đầu tiên: “Khúc nhạc này tên là gì thế?”

Con ngươi tối đen sâu thẳm của Ôn Đình Trạm dừng ở trên người Dạ Dao Quang, giọng nói của hắn thanh nhuận tản ra trong gió đêm, hai chữ cực phá lệ êm tai《 Luân hồi 》.”

Mười hai năm, một cái luân hồi.

Dạ Dao Quang nghĩ đến đây, đúng là bọn họ gần nhau được mười hai năm đầu tiên, nghĩ tới một hồi như vậy, mới biết được bọn họ thế nhưng đã ở cùng nhau hơn bốn nghìn ngày, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Không khí đang ngọt ngào như vậy, Hoàng Ngạn Bách lại mang vẻ mặt kinh hoảng chạy vào.

“Ngươi làm sao thế?” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều khẩn trương nhìn hắn.

Nguyên bản Đơn Ngưng Oản đêm nay cũng tới, nhưng thời gian cũng đã gần khuya, Dạ Dao Quang liền để Hoàng Ngạn Bách cùng Càn Dương đưa Chử Phi Dĩnh cùng Đơn Ngưng Oản đưa về trước, tránh cho hai cô nương mang thanh danh không tốt. Nhìn Hoàng Ngạn Bách như lửa đốt xông vào, phản ứng đầu tiên của Dạ Dao Quang chính là khả năng hắn gặp việc bất thường.

Hoàng Ngạn Bách nhìn đám Văn Du, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Tiêu Sĩ Duệ cùng Văn Du bọn họ đều cũng đã có người bên gối, liếc nhìn nhau, Tiêu Sĩ Duệ mở miệng nói: “Sắc trời cũng không sớm, chúng ta xin về trước.”

Ôn Đình Trạm cũng không giữ lại, tự mình tiễn bọn họ ra khỏi phủ. Nhìn xe ngựa biến mất vào trong bóng đêm mới quay trở lại trong viện. Nhìn đến ánh mắt Hoàng Ngạn Bách gắt gao nhìn chằm chằm đàn của mình, Ôn Đình Trạm nhìn sang Dạ Dao Quang rồi mới hỏi: “Ngươi vừa mới cực kỳ hoảng sợ, là vì cây đàn này?”

“Sư phụ, đàn này người lấy từ đâu ra?” Hoàng Ngạn Bách sốt sắng hỏi.

“Đàn này đã theo ta mười hai năm rồi.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Là quà sinh nhật mười hai năm trước Dao Dao tặng cho ta.”

“Đây là Cửu U ma cầm!” Hoàng Ngạn Bách sắc mặt ngưng trọng, “Cửu U ma cầm, chính là chí bảo của Ma tộc. So với nó, thánh quang cầu, hay Huyết Anh kiếm của Ninh Anh, đều chỉ là cái cây xua vịt của Ma tộc.”

“Cửu U ma cầm?” Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở phía trên đàn, “Ta một chút cũng không cảm giác được ma khí ẩn chứa của nó.”

“Đó là bởi vì nó không phải vật chịu sự khống chế của ma, mà là thần khí!” Hoàng Ngạn Bách giải thích, “Nghe nói đây là binh khí cầm tay của thuỷ tổ Ma giới, ta vốn cho rằng thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không thể thật sự tồn tại trên thế giới này, hoặc giả nó phải ở thiên giới mới đúng.”

“Nếu như ngươi chưa từng nhìn thấy, ngươi làm sao có thể xác định?” Dạ Dao Quang ngưng mi.

“Ta vừa mới ở bên ngoài liền cảm giác được một cỗ lực dụ hoặc rất mạnh, cổ lực này xuất phát từ chính thần hồn. Tuy ta cùng với khối thân hình này đã căn mạch tương liên, nhưng tâm nguyện của hắn chưa làm xong, ta vẫn chưa thực sự là phàm nhân cho nên mới có thể cảm giác được. Sư phụ ta...” Hoàng Ngạn Bách lập tức sửa miệng, “Ma hoàng Mộc Tử Tà từng nói với ta, Cửu U ma cầm, chính là viễn cổ thần ma thời đại thần ma chi khí, chỉ cần nó vừa động, mọi ma vật ở thập phương đều sẽ sợ hãi.”

Thời điểm hắn vừa mới trở về đứng bên ngoài, nghe được tiếng đàn, thần hồn của hắn nhất thời liền sinh ra một cỗ áp lực, cũng bởi vì điều này mà sắc mặt của hắn mới đột nhiên tái nhợt như vậy. Không chỉ là bị doạ, mà chính là thần hồn bị kinh sợ.

“Đàn này có ảnh hưởng tới A Trạm hay không?” Dạ Dao Quang vội vàng bắt lấy Hoàng Ngạn Bách, nàng lo lắng nhất chính là chuyện này.

“Sư nương đừng lo lắng.” Hoàng Ngạn Bách nhìn sắc mặt bất ngờ biến chuyển của Dạ Dao Quang, lập tức giải thích, “Cửu U ma cầm này tuy rằng là chí bảo của Ma tộc, nhưng cũng là thân thể của thần tôn thuỷ tổ Ma giới. Cây đàn nguyên là binh khí hắn có được khi giữ thần vị, cho nên ta vừa mới gọi là thần khí, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao sư nương không phát hiện được ma khí. Đàn này tuy rằng có thể áp chế vạn ma, nhưng bản thân nó không mang ma khí.”

Dạ Dao Quang lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là món quà đầu tiên nàng tặng cho Ôn Đình Trạm, ý nghĩa không giống bình thường. Nếu như mang đến tai hoạ cho Ôn Đình Trạm, nàng không biết phải làm thế nào cho phải.

“Bất quá, ngày sau sư phụ cố hết sức đánh chiếc đàn này.” Hoàng Ngạn Bách kiến nghị nói, “Nếu phụ cận có sinh linh ma tu, chắc chắn cũng có thể cảm giác được, bọn chúng chắc chắn sẽ đến tranh đoạt bảo vật này.”

“Ta đã biết.” Ôn Đình Trạm đáp ứng, hắn cũng rất may mắn, suốt mười hai năm nay, hắn bởi vì không quá yêu thích cầm kỳ nên rất ít khi đụng chạm, càng bởi vì là quà Dạ Dao Quang đưa tặng mà trân trọng để nó ở một góc. Bằng không, không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu tai hoạ.

“Đàn này có cần phải đem phong ấn không?” Dạ Dao Quang vẫn cứ lo lắng.

“Sư nương, quan tâm quá ắt sẽ loạn.” Hoàng Ngạn Bách có chút dở khóc dở cười, “Đây là viễn cổ thần khí, đừng nói tu vi sư nương hiện giờ, cho dù sau này sư nương phi thăng, cũng không có khả năng đem nó phong ấn. Cầm chỉ cần bất động, liền không ai có thể phát hiện, ta không phải đã đi theo sư phụ một thời gian cũng là hôm nay mới phát hiện sao?”

Kỳ thực lúc trước còn ở Dương châu, Hoàng Ngạn Bách cũng không phải không nhìn thấy Ôn Đình Trạm chà lau cây đàn này. Lúc đó hắn nhìn bộ dáng quan tâm của Ôn Đình Trạm thì chỉ nghĩ có mối quan hệ với Dạ Dao Quang, khi đó hắn cũng không biết cây đàn này chính là Cửu U ma cầm đại danh đỉnh đỉnh.

“Không sao, Dao Dao, đừng lo lắng.” Ôn Đình Trạm vội vàng ôm Dạ Dao Quang vào trong lòng, quay qua nói với Hoàng Ngạn Bách, “Cũng không còn sớm nữa, ngươi đi nghỉ đi, ta ngày sau sẽ cẩn thận gấp bội.”

“A Trạm, để Cửu U ma cầm vào trong giới tử của muội đi.” Dạ Dao Quang vẫn không yên tâm đề nghị. Nếu có nguy hiểm gì thì cũng là bên trong giới tử của nàng, cho dù Hoàng Ngạn Bách có chỗ nào còn xem nhẹ không biết tới, cũng có thể đủ để ngừa vạn nhất.

“Được, Dao Dao nói sao cũng được.” Ôn Đình Trạm nào có không đáp ứng, hận không thể cái gì cũng đáp ứng nàng. Chỉ vì gợi lên trong lòng nàng một tia bất an, dù đã đem Cửu U ma cầm thu vào bên trong giới tử, vẫn như cũ không làm nàng vui vẻ như trước. Ôn Đình Trạm lay lay cánh tay nàng, “Hôm nay là sinh nhật ta, Dao Dao còn chưa tặng quà cho ta a!”

“Đi, muội hiện tại tặng cho chàng.” Dạ Dao Quang liền đưa Ôn Đình Trạm trở về phòng, lễ vật năm nay cho Ôn Đình Trạm vẫn là một bộ xiêm y. Bộ xiêm y này là bộ mà Dạ Dao Quang thấy ưng ý nhất.

Bộ xiêm y một màu trắng tinh khôi, cổ áo sắc đỏ tươi, bên trên dùng chỉ bạc thêu những đám mây tinh tế. Trên tay áo bào đều là hình thêu kỳ lân, màu thêu ngả từ vàng chuyển sang đỏ giống như ngọn lửa.

“Có thích không?” Dạ Dao Quang giơ lên trước mặt Ôn Đình Trạm.

“Rất thích, từ trước đến nay xiêm y Dao Dao làm cho ta đều rất thích.” Hắn đã tham gia đủ các loại yến hội, không ít đồng liêu đều muốn hỏi thăm xem xiêm y của hắn là tú phường nhà ai làm.

Tuy rằng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hắn cũng là một nam tử bình thường, cũng có chút hư vinh, chẳng qua quyền lợi cùng tài phú của hắn đã che mờ mọi thứ mà thôi. Nhưng nếu trước mặt Dạ Dao Quang, hắn sẽ trở nên vô cùng ngây thơ, vì ánh mắt ngưỡng mộ của người khác đối với tay nghề của nàng, hắn sẽ có một loại thỏa mãn nói không nên lời.

Là nàng biến hắn trở thành nam nhân được người khác cực kỳ được hâm mộ, loại cảm giác này so với việc chính hắn nỗ lực đứng ở đỉnh cao càng làm cho hắn thêm mê luyến.

- --

Rose: hnay hết nha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.