Đem quà sinh nhật Dạ Dao Quang cất vào bên trong tủ quần áo, Ôn Đình Trạm không cần thiết mặc thử, do chính tay phu nhân hắn làm tất nhiên là vừa người. Hắn nghĩ đợi đến cơ hội lần sau, cùng làm một bộ tương tự cho phu nhân, hắn cực kỳ vui thích khi mặc xiêm y phu thê cùng với phu nhân mình. Không ít cặp vợ chồng đương thời đã bắt đầu noi theo bọn họ.
Nắm tay Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm nói: “Ta cũng có một vật tặng cho phu nhân.”
“Sinh nhật của chàng, chàng lại tặng ta quà sao?” Dạ Dao Quang không khỏi có chút chờ mong, mỗi một thứ Ôn Đình Trạm đưa tặng đều sẽ cho nàng kinh hỉ.
“Vừa đúng đã chuẩn bị xong, chờ phu nhân khen ngợi.” Ôn Đình Trạm nói xong, đi tới án thư ở gian ngoài, cầm đến một cuốn tranh trong hòm đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang tiếp nhận lấy, cởi bỏ dây buộc bên ngoài, chậm rãi mở tranh. Trên tranh dĩ nhiên là nàng, là nàng đang đứng, tay nâng gốc sen. Khuôn mặt nàng ẩn hiện sau đóa hoa, người và hoa cùng làm bật lên nét tươi đẹp của nhau.
“Đây là lần đầu tiên vi phu vẽ họa phu nhân, phu nhân có thích không?” Ôn Đình Trạm cong lưng, nhìn Dạ Dao Quang ngồi ở bên giường, thấp giọng hỏi.
“A Trạm vẽ rất đẹp.” Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi*, nếu so về họa kỹ, Ôn Đình Trạm so ra kém Tần Đôn, càng đừng nói tới Cổ Cứu, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy, ở trong mắt nàng, tranh do Ôn Đình Trạm vẽ chính là đẹp nhất.
*Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi, ngụ ý: trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất. đam mỹ hài
Ôn Đình Trạm đè thấp tiếng cười: “Chỉ cần phu nhân vui thích, ngày sau hàng năm ta đều họa một bức cho phu nhân. À không, ta còn muốn vẽ mười một bức nữa.”
Là mười một bức tranh mà không phải là con số khác, chính là thời điểm bắt đầu từ khi hắn chín tuổi, cũng là năm đầu tiên nàng đến với thế giới này, chân chính là nàng chứ không phải nguyên chủ, Dạ Dao Quang nghe xong không tiếng động vòng tay ôm thắt lưng Ôn Đình Trạm đang đứng cạnh.
“Muội có thể chờ.” Nàng không nghĩ hắn mỗi một năm đều ghi nhớ bộ dáng của nàng, lại có thể tự tay họa thành tranh.
Nhìn bức họa trên tay, Dạ Dao Quang chờ mong hơn bất kỳ thứ gì khác. Tâm tình đang đầy lo âu ban đầu cũng vì sự chờ mong này mà trở nên khoan khoái không ít.
Hôm sau ngày sinh nhật của Ôn Đình Trạm, Triệu Hối lại một lần nữa tìm tới. Kỳ thực hôm qua Triệu Hối đã đưa lễ, không chỉ có hắn, toàn bộ quà lễ trong Đế Đô mang tới Dạ Dao Quang làm nàng nhận đến nhũn tay, bởi vì ngày hôm trước Ôn Đình Trạm đã dặn dò nàng, không quan tâm ai là người tặng lễ, ai đến cũng không cự tuyệt.
Dạ Dao Quang lúc đó còn buồn bực: “Vì sao chứ?”
“Bởi vì đây là bệ hạ bồi thường cho ta.” Ôn Đình Trạm cười ý vị sâu xa.
Bệ hạ cùng Đơn Cửu Từ đều bắt đầu ra tay. Là bệ hạ muốn cho Ôn Đình Trạm nếm chút ngọt ngào màn dạo đầu trước. Đã là bệ hạ ban cho, Ôn Đình Trạm cũng không kiêng nể nhận một lần. Lần này không phải bệ hạ cất nhắc hắn, cho hắn một ngày nghỉ ngơi mà cố ý ám chỉ cả một quá trình dài đằng sau sắp tới. Hắn nếu như không chịu, chẳng phải là kháng chỉ bất tuân sao?
Bởi vì Ôn Đình Trạm không tổ chức yến mời khách, chỉ có một vài người bạn tri kỉ tâm giao, cho nên Triệu Hối hôm qua cũng không tiện đi vào. Từ sau sự tình Nhiếp gia lần trước, Triệu Hối tựa hồ đối với nhà bọn họ cũng không còn qua lại như trước, có lẽ đang trách Ôn Đình Trạm để công lao bắt dư nghiệt Khấu gia cho Hứa Xương* của Đại Lý Tự Khanh chứ không phải hắn.
**Rose: Ở chương này tác giả để tên là Hứa Xương giữ chức quan tại Đại Lý Tự Khanh chứ không dùng tên Đại Lý Tự Khanh để chỉ người như những chương trước, Rose sẽ đổi lại tên đúng nguyên tác.
Dạ Dao Quang cũng có nghe nói bởi vì Hứa Xương có công bắt được dư nghiệt Khấu gia vì vậy lập tức được điều nhiệm lên chức Hình bộ thị lang. Tuy rằng đều là chức quan chính tam phẩm như nhau, xem như là điều chuyển cùng cấp. Nhưng Hình bộ thị lang mới là chức vị có khả năng thăng nhiệm tiếp lên Hình bộ thượng thư a, đây là bước đi cực kỳ mấu chốt, chỉ cần Hứa Xương chuyên chú làm ở Hình bộ, với tuổi tác của hắn, mười năm nữa cũng mới hơn năm mươi tuổi, thăng nhiệm lên Hình bộ thượng thư là việc chắc như đinh đóng cột.
Mà Triệu Hối làm sáu năm Kinh triệu doãn, bệ hạ lại điều hắn đi Đại Lý Tự Khanh cũng là chuyện bình thường, nhưng người khác nhìn vào rất rõ ràng là hắn đi nhặt miếng Hứa Xương nhả ra, chuyện này nghe qua quả thực làm cho người ta không thoải mái.
Thấm thoát đã cuối tháng bảy, quan viên tại Kinh đô ai nên ở đâu đều đã ở đó, cho nên hiện tại Triệu Hối chỉ có thể tiếp nhận đi Đại Lý Tự Khanh.
Triệu Hối theo Ôn Đình Trạm cùng hồi phủ, rất rõ ràng sau khi Ôn Đình Trạm tán trị, là hắn cố ý tìm tới. Ôn Đình Trạm sẽ không để những chuyện không quan trọng làm phiền Dạ Dao Quang vì vậy mới cùng Triệu Hối đi về phủ, sau đó Ôn Đình Trạm trực tiếp dẫn hắn tới thư phòng của mình.
Dạ Dao Quang thấy vậy liền phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối, thời điểm này khẳng định cần chiêu đãi khách tới.
Cũng không biết Triệu Hối cùng Ôn Đình Trạm nói chuyện gì, từ lúc vào cửa tới hiện tại cũng đã một canh giờ, đồ ăn đều chuẩn bị xong chỉ chờ bọn họ đi ra. Triệu Hối ra ngoài cũng không chối từ, nhưng dùng xong bữa tối cũng không nán lại lâu, xong việc lập tức cáo từ.
Ôn Đình Trạm tự mình tiễn Triệu Hối ra tới cửa. Triệu Hối lại lần nữa được Ôn Đình Trạm chỉ điểm, có chút không hiểu được thái độ của Ôn Đình Trạm. Hắn mấy ngày gần đây lạnh nhạt, không phải là không muốn lại càng không phải tâm sinh oán trách, mà đơn thuần là không dám. Hắn cho rằng ngày ấy Ôn Đình Trạm đột nhiên sửa lại chủ ý, nguyên nhân đề bạt Hứa Xương có thể là do hắn đắc tội lúc nào không biết, cho nên cũng không dám tới trước mặt Ôn Đình Trạm thể hiện.
Hắn vừa mới gặp phải vụ án khó giải quyết, đây là vụ án đầu tiên khi hắn nhậm chức Đại Lý Tự Khanh, lại là tiếp nhận lại từ Hứa Xương, hắn tất nhiên muốn làm cho hoàn hảo nhưng là hắn nghĩ không ra cách, vì thế mới không yên tâm mà chạy đến thỉnh giáo Ôn Đình Trạm. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là Ôn Đình Trạm đối với hắn trước sau như một.
Cho nên, đứng ở cửa chính, Triệu Hối nhiều lần chần chừ, đúng là không phun ra không chịu được, cái ngạnh trong lòng cũng phải thốt ra: “Hầu gia, hạ quan có một chuyện không rõ.”
“Còn có chuyện gì?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Hầu gia, không biết hạ quan có chỗ nào mạo phạm Hầu gia?” Triệu Hối dè dặt cẩn trọng hỏi.
Hơn một năm trước chức quan của Ôn Đình Trạm cực thấp, chỉ là một thiếu niên mới ra đời, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi có thể với tới chức vị hầu tước huân quý, là một quan phẩm khá cao, Triệu Hối thấy bản thân vẫn nên cẩn trọng.
“Triệu đại nhân có lời gì cứ nói?” Ôn Đình Trạm suy nghĩ một chút liền hiểu rõ Triệu Hối đang khúc mắc chuyện gì.
“Khấu gia ngày đó...” Triệu Hối lấy hơi nói tiếp, “Hạ quan hoàn toàn không bất mãn, chỉ e sợ đã vô tình làm gì đó chọc giận tới Hầu gia mà bản thân không biết.”
“Triệu đại nhân lo lắng quá rồi.” Ôn Đình Trạm cười nhẹ, núm đồng tiền trên má hắn lộ ra, phảng phất như bình rượu được ủ lâu năm, cực kỳ say lòng người, “Triệu đại nhân chưa từng đắc tội ôn mỗ, chỉ là...”
“Mời Hầu gia chỉ rõ.” Triệu Hối vội hỏi.
“Triệu đại nhân tận trung với bệ hạ, luôn làm hết bổn phận của mình, Ôn mỗ rất kính nể.” Ôn Đình Trạm thanh âm nhẹ mà chậm rãi, “Chỉ là Triệu đại nhân cũng là phụ thân trong gia đình, đừng nên xem nhẹ việc giáo dưỡng nữ tử, khéo phụ nhân nên nhi nữ, vẫn nên bồi dưỡng kiến thức.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm liền xoay người, phất tay chậm rãi bước vào phòng, đi được vài bước cũng không nghe thấy động tĩnh của Triệu Hối, liền biết Triệu Hối lúc này vẫn chưa hiểu rõ, vì thế hắn để lại thêm một câu: “Triệu đại nhân, thế gian này người đắc tội với Ôn mỗ tất nhiên chỉ có đường chết; Nhưng nếu đắc tội với phu nhân Ôn mỗ, Ôn mỗ sẽ làm cho sống không bằng chết.”
Triệu Hối tâm thần chấn động, giương mắt nhìn bóng lưng thiếu niên dưới ánh đèn, nhẹ nhàng mà đi. Bộ pháp hắn thong dong tao nhã, tựa như tản bộ trong sân vắng.