Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1502: Chương 1502: Đoạt được chính quyền




Sự tình lần này thực tế có thể làm ầm ý, nhưng gia nhân này cũng trầm ổn, âm thầm điều tra chuyện này. Đừng nhìn bên ngoài không thể hiện, nhưng tổ phụ của bọn họ chính là trù nghệ* đương thời, bằng vào tài năng trù nghệ của mình mà quen biết không ít quý nhân, chẳng qua donhi tử không có thiên phú về mặt này mới dần lui xuống. Xa không nói, toàn bộ quan lại có địa vị tại Thanh Hải, ngoại trừ Ôn Đình Trạm mới tới, cơ bản đại yến những nhà này đều đã từng mời tổ phụ bọn họ tới ít nhất một lần.

*Trù nghệ: từ này khá cổ, tra toét mắt không ra ^^!, có thể hiểu là nghệ nhân lĩnh vực ẩm thực, tương đương với đầu bếp (master chef) hiện tại.

Lão thái gia đề hình án sát Thanh Hải còn đặc biệt qua lại với nhà hắn, huống hồ chuyện này vốn liên lụy đến đề hình án sát, hắn tự mình cho người đi phúc đáp, thế nhưng bị người khác đánh tráo, vì thế đề hình án sát nổi giận, lập tức phái người truy tra kẻ đáng chết kia ở đâu tới.

Chuyện này không tra thì không sao, một khi tìm hiểu lại tra ra được Long huyện thái gia vừa mới tróc nã phỉ tặc đầu lĩnh, đề hình án sát cơn tức nén trong lồng ngực, học chính Thanh Hải biết chuyện này liền trực tiếp thượng thư muốn báo cho bệ hạ.

Lúc này sự tình mới nháo lớn a, đề hình án sát vì muốn rửa sạch tội cho chính mình, đem toàn bộ ý kiến phúc đáp của hắn xuống các phủ thành các trường hợp tử tù phạm tội đào ra thẩm tra đối chiếu một lần. Lần thẩm tra này thật đã đem đề hình án sát khí tức sôi trào, tri phủ Tứ Hải thế nhưng bằng mặt không bằng lòng, đem phúc đáp của hắn đánh tráo, càng thẩm tra sâu càng bại lộ. Có tri phủ khác còn công nhiên mở miệng chào giá, chỉ cần giá cả không tồi, người chết liền có thể đem đi, tự nhiên sẽ có người tới chết thay.

Như trường hợp huyện lệnh Long huyện bắt đầu lĩnh phỉ tặc không biết đã tương tự diễn ra bao nhiêu lần, mỗi lần đều mang lại thanh danh cho quan phủ, hắn lấy tiền từ quan phủ, dù sao cũng không chết được. Lần này đụng phải đề hình án sát, hắn biết chạy không thoát, hắn liền tung hê tất cả. Đám quan lại không biết xấu hổ, hắn đã sớm trong lòng sinh bất mãn, hắn bị ngã ngựa, tất nhiên phải kéo theo cả đám xuống chung.

Nháy mắt, toàn bộ quan trường Thanh Hải trở thành một đống dơ bẩn đều bị hắn phun hết ra. Trong đó, còn có cả chuyện huyện lệnh Long huyện mưu hại quan trên là tri phủ Tây Ninh, Minh Duệ hầu. Ôn Đình Trạm bị cương thi cắn mọi người đều biết, nhưng vì sao bị cương thi cắn, cương thi này tới đây thế nào, chuyện này cũng từ huyện lệnh Long huyện nhận được đáp án.

Đến nỗi hắn vì sao phải đối phó Ôn Đình Trạm, khi bị đề hình án sát thẩm vấn, hắn cũng đã nói rất rõ ràng, bởi vì hắn tham ô đã khiến cho Ôn Đình Trạm chú ý. Hắn biết được Ôn Đình Trạm muốn thu hắn, cho nên mới thiên hạ thủ vi cường. Hắn tự mình nhận hết tội, không biết có phải muốn chờ Hoàng Kiên trở về báo thù cho hắn hay không, hắn có chết cũng ngậm miệng không khai người khác.

Chuyện này liên lụy thật sự quá rộng, quá sâu, toàn bộ Thanh Hải liền không có mấy người sạch sẽ, đề hình án sát chỉ có thể suốt đêm qua tám trăm dặm đem tin tức đưa tới Đế Đô. Nguyên ban đầu Hưng Hoa Đế nhìn đến tinh binh các nơi đều kiêu dũng, thiện chiến trong các trận so đấu tâm trạng cực kỳ vui vẻ, đang cầm ly trong tiệc đại yến, nhận được tin tức, đương trường tay bóp nát ly rượu, trực tiếp đem tấu chương của đề hình án sát Thanh Hải ngay trước mặt mọi người ném tới Hoàng Kiên!

Hoàng Kiên run rẩy xem tấu chương, chỉ cảm thấy trong đầu hắn biến hết thành màu đen, trừ bỏ thỉnh tội, hoàn toàn không dám nhiều lời.

“Đây là khuyết điểm của trẫm.” Hưng Hoa Đế đứng lên, con ngươi uy nghiêm đảo qua mọi người, “Từ xưa văn võ nâng đỡ nhau mới có thể tạo thái bình thịnh thế, ngươi xuất thân võ tướng, quản không tốt văn thần, chuyện này về mặt tình cảm có thể tha thứ. Ngay trong ngày hôm nay, tri phủ Tây Ninh Ôn Đình Trạm lãnh quyền bố chính sử Thanh Hải. Ngươi quản không tốt, vậy để cho người khác tới quản!

Nói xong, Hưng Hoa Đế vung tay áo rời đi, mọi người nhìn Hoàng Kiên quỳ gối giữa đại điện, cũng yên lặng xuống sân khấu. Bọn họ đều nghe ra tín hiệu, đó chính là bệ hạ sẽ không cho phép bất cứ nơi nào xuất hiện người vừa nắm quân vừa nắm chính, chức quan đô thống chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi sân khấu chính trị của Đại Nguyên.

Nhưng khi trở lại phủ, sau khi nghe ngóng sự tình phát sinh ở Thanh Hải, bọn họ nguyên bản còn muốn làm thêm gì đó hiện giờ đành phải nghỉ ngơi, tội lần này thật sự quá lớn. Đối với Hưng Hoa Đế thêm tín nhiệm Ôn Đình Trạm, những người trong lòng bất mãn cũng không có lời nào có thể nói. Đều là những người ở trong quan trường hỗn loạn, bọn họ tin một huyện lệnh nho nhỏ không có nơi dựa vào dám động tới tri phủ sao? Thực rõ ràng sau lưng có người sai sử, nhưng không có chứng cứ, Hoàng Kiên nhiều nhất bị định thất trách chính vụ, nhưng còn công lao quân vụ lại không thể xóa bỏ. Bệ hạ lấy lại chính quyền của hắn đưa tới cho Ôn Đình Trạm, đây cũng là hợp tình hợp lý.

Huống hồ bệ hạ chỉ để Ôn Đình Trạm lãnh quyền chứ không phải thăng quan, ý nghĩa tạm thay, bọn họ cớ gì phải làm bệ hạ thêm ngột ngạt? Hơn nữa mấy tri phủ đại phủ thành ở Thanh Hải đều không sạch sẽ, lúc này lựa chọn giữa rời đi hay cực chẳng đã, ở lại Thanh Hải một năm rưỡi đợi Ôn Đình Trạm ổn định đại cục?

Năm Hưng Hoa thứ hai mươi hai, ngày mười hai tháng mười hai, được pháp sư Dạ Dao Quang mời đến làm pháp sự (kỳ thật là Chương Trí Khâu giải quyết tiểu cương thi kia, Ôn Đình Trạm vừa lúc tận dụng), Ôn Đình Trạm thân mình từ từ hồi phục, nhận được thánh chỉ từ Đế Đô, hắn tuy rằng không thăng quan, nhưng toàn bộ chính quyền Thanh Hải đều rơi vào trong tay.

“Tàn nhẫn, chàng thật tàn nhẫn!” Dạ Dao Quang biết tiền căn hậu quả, ngoại trừ dựng ngón tay cái, nàng cũng không biết nên bày ra biểu tình gì. Dạ Dao Quang lúc này rốt cuộc đã biết, lời Ôn Đình Trạm nói muốn làm Hoàng Kiên đau thêm một lần là có ý tứ gì, chỉ sợ Hoàng Kiên lúc này hận hắn ứa gan.

Cứ như vậy, Hoàng Kiên đã không thể bình tĩnh, quyền thế của hắn đều bị Ôn Đình Trạm đào tới, hắn lo lắng không bao lâu nữa, Ôn Đình Trạm liền sẽ đụng tới quân quyền của hắn.

“Ta chưa bao giờ nghĩ đến muốn động quân quyền của hắn, chẳng qua là thiên tính võ quan, hắn chỉ nghĩ được tới quyền chính của mình.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói. Hắn tuy rằng mưu lược tài trí hơn người, nhưng luận về việc quản lý quân đội hắn thật sự không am hiểu. Từ lúc bắt đầu hắn nhìn trúng chính là quyền chính của Hoàng Kiên, nhưng Hoàng Kiên chưa ý thức được mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp, Ôn Đình Trạm vô cùng bận rộn, bệ hạ cũng không xốc hết các tri phủ hiện tại ra, rốt cuộc lập tức cũng chưa tìm được đủ người bổ khuyết, ngoại trừ một số tội nặng buộc phải bãi quan. Lúc này Ôn Đình Trạm lại lần nữa là lựa chọn tốt, bệ hạ đem toàn bộ sự việc này giao cho Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm liền cân nhắc ưu khuyết điểm mỗi người, căn cứ các mức độ nặng nhẹ mà có mức phạt bút tiền bạc khác nhau.

Nháy mắt những người bị bắt liền quay đầu, hơn nữa bọn họ đều minh bạch, ngày sau bọn họ muốn ở dưới chướng Ôn Đình Trạm kiếm ăn. Mặc dù Ôn Đình Trạm không mở miệng nói bọn họ phải trung thành, nhưng Ôn Đình Trạm biết rõ, Hoàng Kiên hiện tại có thể buông tha bọn họ nhưng sẽ không thể tin tưởng bọn họ như trước nữa.

Vì kế mưu sinh, bọn họ chỉ có thể gắt gao ôm chặt đùi Ôn Đình Trạm, tranh thủ ở lại thêm một năm rưỡi, làm thêm một chút chuyện Ôn Đình Trạm thích, giữ được cái mũ cánh chuồn trên đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.