Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1503: Chương 1503: Không sợ đối địch cùng thiên hạ




“Giết một người phạm tội, không bằng lưu lại một người biết ăn năn.” Dạ Dao Quang than nhẹ.

Nhân sinh trên đời, ai dám chắc sẽ không phạm sai lầm? Chủ ý của Phật gia là khoan thứ. Nếu vì khoan thứ mà có thể đổi lấy cái lợi của nhiều người, vậy vì sao phải khổ một hai đuổi tận giết tuyệt? Đương nhiên những người này bất luận có phải thiệt tình ăn năn hay không, chỉ cần bọn họ thực tế làm là được. Giống như quan được lương bổng, cho dù là làm vì thanh danh, nhưng bá tánh đích xác được hưởng, đây cũng là việc thiện.

Lúc này đây, Thanh Hải nổ ra liên tiếp việc lớn nhỏ, thiệp án quan viên, nếu Ôn Đình Trạm thật sự coi kẻ ác như thù, nhất định phải giết sạch, không cần biết họ chọn hối lỗi hay không, nhưng một hai cái bất lợi mà giết nhiều người như vậy, không thể làm người khác khuất phục, nhưng nếu không giết tận, nên làm như thế nào mới hợp tình hợp lý? Mắt thấy kỳ thi mùa xuân sắp tới, người tài chưa kịp bổ túc, hơn nữa đều ở cùng tỉnh, lập tức đưa người mới lên, không chừng còn xảy ra nhiễu loạn lớn, đến lúc đó Ôn Đình Trạm cũng không tránh được sứt đầu mẻ trán.

Quả thật những người này phần lớn là bị tình thế bức bách mới không thể không đi xu nịnh Ôn Đình Trạm, nghe ngóng sở thích của Ôn Đình Trạm. Chính là thành thật kiên định làm một viên quan tốt, chăm chỉ đi thu thập chiến tích, nhưng để làm được bọn họ cần trải qua quá trình, thể nghiệm làm một viên quan tốt, nhận được sự ủng hộ của bá tánh, đó phải là thay đổi từ bên trong. Đương nhiên đây là trạng thái lý tưởng nhất, mặc dù bọn họ muốn chỉ tạm thời làm dưới sự uy hiếp của Ôn Đình Trạm, ngày sau có thể như cũ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ngày sau tiếp tục tính kế cũng chưa muộn, ít nhất trong một năm rưỡi này, thậm chí tới bốn năm rưỡi bọn họ cũng sẽ nỗ lực nghiêm túc làm việc.

“Lời này của Dao Dao ta thích.” Ôn Đình Trạm ôm lấy Dạ Dao Quang, ở trên mặt nàng hôn một cái.

“Bệ hạ có khác nào buộc chàng đối lập cùng Hoàng Kiên.” Nguyên bản bên ngoài quan hệ có vẻ hài hòa vì Hoàng Kiên và Ôn Đình Trạm từng cứu nhau dù chỉ người trong cuộc mới biết, nhưng hiện tại vẻ bên ngoài đã bị xé rách.

“Ha ha ha ha, Dao Dao, nàng không hiểu, là bệ hạ không muốn triệt Hoàng Kiên, cũng không muốn ta cùng Hoàng Kiên thành huynh đệ thân thích.” Ôn Đình Trạm cao giọng cười, “Những chức vị quan lớn, cho dù đều thanh liêm một lòng vì dân, cũng không thể đồng khí liên chi, đặc biệt là một người nắm binh, một người nắm quyền.”

“Ngủ không an ổn đúng không?” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm, “Ai da, chàng nói làm hoàng đế có mệt hay không. Tất cả đều là thanh quan cũng sầu, mà tất cả đều là tham quan càng sầu hơn, thứ gì cũng có cũng sầu. Thiên hạ thái bình cũng ưu, thiên hạ đại loạn càng ưu, nói đứng trên đỉnh quyền lực, nắm giữ quyền sinh quyền sát, ngoại trừ những đế vương hoa mắt ù tai không để ý tới thanh danh, có mấy người sống được tự tại? Không hiểu được những người này vì sao cứ phải xua như xua vịt.”

“Ta cũng không hiểu.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói.

“Chàng không hiểu? Chàng trời sinh đã là chính khách a.” Dạ Dao Quang lại nghĩ đến ảo cảnh ngày ấy, Ôn Đình Trạm rốt cuộc ngày sau xuất gia hay là xưng đế?

“Ta tất nhiên là không hiểu, so với việc tìm hiểu mấy chuyện này, đối với ta mà nói, không bằng ngày ngày cùng Dao Dao vui vẻ tự tại. “ Hơi thở ấm áp của Ôn Đình Trạm phả lên chiếc cổ thon dài của Dạ Dao Quang.

Cảm giác bàn tay người náo đó lại không chịu quy củ, Dạ Dao Quang một tay đẩy hắn ra: “Sáng rõ như ban ngày, chàng lại bắt đầu không đứng đắn. Muội là lo lắng bệ hạ đề bạt chàng quá nhanh, đến lúc đó lại chạm vào người nào khác, người đó lại thông minh, toàn bộ triều đình đều đối địch với chàng, cũng khó tránh khỏi song quyền khó địch bốn tay. Mà còn muội, về phương diện này nửa điểm không thể giải ưu với chàng.”

“Cho dù cả thiên hạ đối địch với ta, chỉ cần nàng còn đứng bên cạnh ta, ta vì nàng, có thể đem tất cả người trong thiên hạ đều đạp xuống lòng bàn chân.” Đôi mắt sâu thẳm đen mờ mịt phát ra hoa quang như trân châu, thanh âm của hắn nhẹ nhàng như dòng suối giữa khe núi, nhưng ngữ khí bễ nghễ thiên hạ kia lại vô cùng chắc chắn không thể nghi ngờ.

Dạ Dao Quang hơi hoảng hốt nhìn hắn.

Ở trước mặt Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm chưa bao ra bày ra mặt cường thế của chính mình. Hắn thà rằng yếu thế trước mặt nàng, dùng tôn nghiêm mà nam tử trên thế gian này không thể vứt bỏ trước nữ tử, đổi lấy sự quan tâm cùng tin cậy của nàng đối với hắn. Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Dạ Dao Quang, hắn lại nghĩ mình đã dọa tới nàng.

“Dao Dao, nàng đừng nghĩ nhiều, bệ hạ đem quyền chính Hoàng Kiên phân cho ta, là vô hại.” Đối diện với ánh mắt khốn đốn của Dạ Dao Quang, nhìn nàng có điểm giống tiểu sơn dương lạc đường vô cùng đáng yêu. Khắc chế mong muốn hung hăng hôn môi nàng, đem nàng bừng tỉnh trong bộ dáng như vậy, Ôn Đình Trạm duỗi tay vuốt dọc sống mũi, “Là vì các tri phủ phủ thành. Dao Dao, nàng nghĩ sem, nếu bệ hạ lúc này phái một người khác tới quản, người này vì chiến tích cũng dùng đao to búa lớn, đến lúc đó Thanh Hải rất có thể sẽ rối loạn. Nhưng nếu bệ hạ tự mình hạ chỉ khoan thứ những người này, bá tánh Thanh Hải sẽ nghĩ ra sao, học trò Thanh Hải lại nghĩ thế nào?”

Đúng vậy, có sai không phạt, uy nghiêm đế vương ở đâu? Ngày sau những người phạm tội có tiền lệ trước mắt, chỉ sợ đều học theo một đám làm, dù sao cũng sẽ không bị trách phạt. Lúc trước bố chính sử Chiết Giang không phải cũng bởi vì liên lụy quá sâu rộng, chỉ có thể để hắn chết bất đắc kỳ tử không phải sao? Còn chuyện này cũng quá bát nháo, toàn bộ học viên Thanh Hải đều nhìn vào, trong lòng văn nhân khẳng định sẽ bất mãn.

Lúc này Ôn Đình Trạm ra ngựa, thứ nhất bệ hạ thể hiện sự coi trọng với Ôn Đình Trạm, thứ hai quan thanh Ôn Đình Trạm truyền ra bên ngoài, bá tánh sẽ cảm thấy Ôn Đình Trạm đây là xuất phát từ thực tâm suy nghĩ cho Thanh Hải. Địa vị Ôn Đình Trạm trong lòng văn nhân, sự ảnh hưởng đối với nền giáo dục Thanh Hải, chỉ có hắn tới khoan thứ những người này mới có thể làm mọi người tâm phục khẩu phục.

Mà Ôn Đình Trạm dựa vào cái gì để tới xử lý chuyện này? Vậy cần thiết phải cấp cho Ôn Đình Trạm quyền chính a.

Cùng một sự việc, người khác nhau, cách xử trí cũng khác nhau, hiệu quả lại hoàn toàn tương phản.

“Bệ hạ cũng không muốn ta leo nhanh như vậy. Người cũng lo lắng ta bị lạc bên trong quyền dục cho nên mới ủy quyền, không thăng quan.” Ôn Đình Trạm bổ sung một câu.

“Được rồi, coi như muội buồn lo vô cớ.” Dạ Dao Quang tránh khỏi tay hắn, đứng lên hỏi, “Chuyện nơi này coi như đã giải quyết, chúng ta khi nào đi Thổ Phiên, muội chính là đã hẹn với Chương Trí Khâu, sẽ qua tộc bọn họ làm khách.”

“Dao Dao nếu đã muốn đi, giờ này liền có thể khởi hành.” Ôn Đình Trạm dung t úng cười với Dạ Dao Quang.

“Trả cho chàng ít thời gian, muội hiện tại đi Long huyện một chuyến, độ hóa cho Lương nhị cô nương, ngày mai chúng ta có thể khởi hành, chàng còn cần xử lý cái gì, cũng nên chuẩn bị chút.” Nói xong, Dạ Dao Quang không để ý tới Ôn Đình Trạm liền biến mất trong phòng, hướng tới Long huyện mà đi.

Bệ hạ đối với hành động của huyện lệnh Long huyện vô cùng phẫn nộ, tự mình hạ lệnh trảm quyết, hôm nay hẳn cũng đã nhận thánh chỉ cùng lúc với Ôn Đình Trạm. Thời điểm Dạ Dao Quang đến nơi, quả nhiên gặp lúc đang hành hình, để Lương nhị cô nương tận mắt nhìn thấy, sau đó đưa Lương nhị cô nướng tới Thương phủ, nơi có Lương đại phu ở đó, cho cha con họ gặp nhau lần cuối. Vì để không dọa tới người Thương gia, cũng không gặp bất kỳ người nào tại Thương gia, sau khi phân phó muội muội chăm sóc phụ thân, Lương nhị cô nương liền ở cùng họ một ngày, tới đêm đó được Dạ Dao Quang siêu độ, nàng lại nhận được một công đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.