Rose: Các bạn xem lại tầm các chương 9x nhé. Tôn Lâm Nhi được Dao Dao giúp đưa hồn về với gia đình nhưng lại kết hợp với thụ yêu…
“Nhất định sẽ đến.” Ôn Đình Trạm ngữ khí vạn phần chắc chắn, ánh mắt hắn tối đen cực kỳ thâm trầm, tựa hồ còn điểm ra chấm ánh sáng lạnh như tuyết.
“A Trạm, chàng có phải đã tra ra được cái gì?” Dạ Dao Quang cảm thấy mắt Ôn Đình Trạm tựa hồ vừa chợt loé lệ khí, vì thế nắm tay hắn nhẹ giọng hỏi.
“Bây giờ còn chưa xác định.” Ôn Đình Trạm rất nhanh lại khôi phục bộ dáng ôn nhuận thanh nhã, “Có lẽ, đến ban đêm có thể xác nhận.”
Ôn Đình Trạm đã nói như vậy, Dạ Dao Quang cũng không tiếp tục truy vấn, chờ xem kết quả đêm nay ra sao.
Bởi vì bọn họ đang ở trạm dịch, quan viên lui tới trạm dịch kỳ thực mỗi ngày đều có, cho nên Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang chỉ dùng ba gian phòng, một gian cho phu thê bọn họ, một gian cho Tuyên Khai Dương, gian còn lại là phu thê Nghi Ninh. Bây giờ Càn Đoái tới, Dạ Dao Quang lại lo lắng Tuyên Khai Dương ở một mình cùng người lạ vì thế đưa Tuyên Khai Dương tới ở cùng gian phòng bọn họ, để phòng lại cho Càn Đoái. ngôn tình hài
Nhưng lại bị Ôn Đình Trạm ngăn cản: “Đêm qua chúng đã tới, lúc này kim liên tử thay đổi chỗ, chỉ sợ bọn chúng biết sẽ có bẫy.”
Dạ Dao Quang cảm thấy cũng đúng, vì thế hai phu thê dọn ra khỏi phòng chuyển đến phòng Tuyên Khai Dương.
Ôn Đình Trạm cố ý dặn dò Càn Đoái che giấu hơi thở, kỳ thực Dạ Dao Quang cảm thấy chuyện này hơi dư thừa, hai con yêu vật ban ngày cũng không dám tới gần nàng, trạm dịch mỗi ngày vẫn có người ra người vào, chỉ cần không tiếp xúc gần, chúng căn bản không biết ở đây ngoài Dạ Dao Quang còn có một đạo tôn Phân thần kỳ.
Có Càn Đoái, Dạ Dao Quang cũng rất an tâm, Kim Tử vừa nghe hai yêu vật muốn quay lại trộm Kim liên tử, không cần Dạ Dao Quang đích thân phân phó, nó xung phong nhận việc đi bảo vệ kim liên tử. Cho nên, không cần biết yêu vật khi nào tìm đến, Dạ Dao Quang trực tiếp yên tâm ôm nhi tử ngủ ngon.
“Phanh —— “
Dạ Dao Quang ngủ đến nửa đêm, bị tiếng động lớn nhức óc làm bừng tỉnh, nàng lập tức ngồi dậy, còn cảm giác được mặt đất đang lay động.
“Mẹ nhà nó!” Còn không đợi Dạ Dao Quang mặc áo ngoài chỉnh tề đã nghe tiếng chửi ầm lên của Càn Đoái. Nàng nhanh chóng cầm lấy xiêm y đang mặc dở, lắc mình bay vút ra phòng ngoài, thân ảnh đã biến mất, để lại một lời cho Tuyên Khai Dương: “Bảo vệ cha con.”
Ôn Đình Trạm:...
Ra khỏi phòng, Dạ Dao Quang thấy phòng bên cạnh đã nghiêng sụp bay phất phơ, toàn bộ sân phía trước đều là cây mây đang cuốn chặt lấy Càn Đoái, một thân ảnh mảnh khảnh đang đối trận với Kim Tử ôm chậu sen trên tay, Dạ Dao Quang cảm thấy thân ảnh ấy có chút quen thuộc.
Nàng nhìn thấy nữ yêu kia tựa hồ đoán chắc Kim Tử để ý tới tiểu sen cho nên dốc toàn lực công kích gốc hoa, rõ ràng tu vi không bằng Kim Tử, thế nhưng đánh với Kim Tử lại ngang tay, còn có chút chiếm ưu thế.
Thủ quyết vừa chuyển, Thiên lân theo cánh tay nàng vung lên, hướng tới không trung mà bay đi. Mũi đao nhọn lãnh liệt xẹt qua bóng đêm đen như mực, đem đám dây mây đang trói chặt Càn Đoái chặt đứt. Dạ Dao Quang nhìn dưới chân từng đợt cành cây uốn lượn giống như rắn tràn tới, nàng liền xoay thân nhảy dựng lên, trong tay là ba quả tường phù thông bảo, giống như ám khí linh hoạt hướng thẳng tới nữ yêu đang giao chiến với Kim Tử.
Cùng trong lúc đó, nàng xoay người một lần trên không trung, bắt lấy Thiên lân bay trở về, hung hăng đuổi theo đám dây mây, một đao kia của nàng ẩn chứa khí Ngũ hành dày đặc, trực tiếp đem chặt đứt đám dây đầy yêu khí.
Càn Đoái hiện tại tránh thoát khỏi trói buộc, có lẽ là vừa mới bị đả kích lớn, tấn công mạnh mẽ hướng tới thụ yêu, làm thụ yêu kia không có cơ hội đối phó với Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang rơi xuống sân viện, mượn lực phi thân hướng tới nữ yêu, thủ quyết trên tay nàng tiếp tục biến đổi, ba quả tường phù thông bảo bị nữ yêu tránh thoát lập tức tiếp tục tấn công trở lại. Nữ yêu thân thủ không tệ, lại lần nữa ả linh hoạt xoay người thoát khỏi, Dạ Dao Quang nhảy lên ném Thiên lân chặn đầu, tường phù thông bảo cọ xát vào lưỡi đao toé lửa, phát ra ánh sáng chói mắt, tốc độ cực nhanh đánh tơi như ba đạo kim quang cong bay đi.
Lúc này, Kim Tử rất ăn ý cuốn lấy nữ yêu, khi nữ yêu cảm giác được phía sau nóng rực thì đã quá muộn. Ba quả tường phù thông bảo kia đã xuyên qua thân thể.
“Lâm Nhi!” Tiếng thét ồm ồm mang chút lo âu vang lên, thân thể Dạ Dao Quang nhất thời chấn động.
Giọng nói này nàng đã từng nghe qua, năm đó ở Phù Dung trấn, Tôn Lâm Nhi suýt nữa bị nàng chế phục, nhưng đã sơ xẩy để Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu chạy trốn. Lại thêm một câu Lâm Nhi kia, Dạ Dao Quang nhanh chóng nhìn qua, đem Tôn Lâm Nhi liên tục đưa lưng về phía nàng xoay lại đối diện. Dạ Dao Quang thấy được rõ ràng dung mạo của Tôn Lâm Nhi lúc này không còn là nữ quỷ kiều mị vô song lúc kia nữa mà là một gương mặt bình thường, chỉ có thể nói là có chút thanh tú, nhưng Dạ Dao Quang nhìn ánh mắt có thể chắc chắn thân phận của nàng.
Thụ yêu muốn tới cứu Tôn Lâm Nhi, đáng tiếc nó bởi vì lo lắng cho Tôn Lâm Nhi mà không tập trung vào trận chiến, ngược lại bị Càn Đoái bắt được. Dạ Dao Quang thả người phiêu nhiên dừng ở trước mặt Tôn Lâm Nhi. Tôn Lâm Nhi muốn giãy dụa phản kháng, nàng không hề do dự đem Thiên lân tiến vào thân thể ả, đem ả định ở trên mặt đất.
“Ta cứu ngươi, ngược lại ngươi lại mang thù hận?” Dạ Dao Quang lạnh giọng hỏi.
Nàng không cần Tôn Lâm Nhi cảm kích, nhưng không có nghĩ đến Tôn Lâm Nhi thế nhưng sẽ lấy oán trả ơn. Nàng cuối cùng đã hiểu rõ sự an bài của Ôn Đình Trạm, chỉ sợ Ôn Đình Trạm sớm nghĩ đến là Tôn Lâm Nhi, mà Tôn Lâm Nhi căn bản không phải hướng về phía kim liên tử, đêm qua bất quá là cố ý thiết kế đánh lừa bọn họ là vì muốn chờ tới hành động hôm nay.
Nghĩ đến vừa rồi là Càn Đoái tu vi Phân thần kỳ canh giữ suýt nữa cũng gặp chuyện. Nếu đổi lại là nàng hoặc Kim Tử coi giữ kim liên tử chờ bọn chúng tìm tới, chỉ sợ dù bất tử cũng phải trọng thương. Hai con yêu vật này tu luyện cũng rất nhnanh, tính ra chỉ qua vài năm công phu, tu vi của bọn chúng đã tương đương với người tu luyện tu vi đỉnh Luyện hư kỳ.
“Ngươi đừng ra vẻ đạo mạo.” Tôn Lâm Nhi ánh mắt giống như nhúng độc nhìn Dạ Dao Quang, “Ngươi vì giận ta, cho nên giết cả nhà cha nương ta!”
Dạ Dao Quang ngẩn ra.
“Cha nương của ngươi không phải do Dao Dao giết chết mà bị chính ngươi hại chết!” Lúc này Ôn Đình Trạm đẩy ra cửa phòng, hắn đứng ngược gió đêm, bước đi thong dong tới trước mặt Tôn Lâm Nhi, “Ngày đó ngươi ích kỷ thả thụ yêu chạy, thụ yêu này đã sai sử quỷ mị giết đại ca ngươi cùng trưởng tử Nhạc gia. Mẫu thân ngươi cũng đã nhìn thấy tất cả, chúng ta chỉ đem sự thật kể lại. Cha ngươi lòng mang áy náy, không còn mặt mũi nào ở lại Phù Dung trấn, không biết như thế nào đối mặt với thông gia, cũng không muốn gặp lại ngươi, không muốn ngươi ngày sau quay lại tìm bọn họ, cho nên mới di chuyển cả nhà, lại không nghĩ tới nửa đường gặp tai họa bất ngờ.”
“Ngươi nói bậy!” Tôn Lâm Nhi lớn tiếng phản bác.
“Ngươi hiện giờ như cá nằm trên thớt, muốn giết muốn róc thịt thế nào đều do chúng ta định đoạt, chúng ta còn phải đi lừa ngươi sao? Dao Dao sẽ không lần nữa siêu độ cho ngươi, mà ngươi thân dính tội nghiệt, giết ngươi đối với chúng ta không có bất kỳ phương hại gì.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nhìn Tôn Lâm Nhi.