Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1280: Chương 1280: Nam nhân hắc tâm




“Ngươi nói bậy!” Tôn Lâm Nhi đồng tử mở to, cao giọng phản bác.

“Thị phi trắng đen, công đạo tại nhân tâm.” Giọng nói Dạ Dao Quang lạnh lùng, “Ngày đó ta giúp ngươi, bất quá cũng là nguyên tắc sống của ta, hôm nay ta vẫn như cũ theo nguyên tắc của mình mà xử sự, chính là lấy tính mệnh của ngươi!”

Nói xong, thủ quyết Dạ Dao Quang một trận biến hóa, khí Ngũ hành từ đầu ngón tay nàng quanh quẩn, lực lượng mang sức mạnh hủy diệt chớp mắt bùng nổ, ánh mắt Dạ Dao Quang lãnh liệt nhìn chằm chằm Tôn Lâm Nhi, nàng phụ nhân thân, phụ tấm lòng của người khác, theo quỷ hồn sa vào yêu đạo không nói, đã vậy còn tạo sát nghiệt.

“Dừng tay, các ngươi không muốn biết thuế ngân ở nơi nào sao?” Ngay lúc Dạ Dao Quang chuẩn bị cho Tôn Lâm Nhi một kích trí mệnh, thụ yêu bị Càn Đoái kiềm chế hét chói tai.

Dạ Dao Quang ngừng tay, nàng lập tức nhìn về phía Ôn Đình Trạm, ánh mắt Ôn Đình Trạm dừng trên người thụ yêu: “Quả nhiên là các ngươi trộm thuế ngân.”

“Không sai, thuế ngân là chúng ta đánh cắp, một nửa dựa theo phân phó đưa đến Liễu gia ở Dự Chương, mà một nửa khác, các ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ tìm được.” Thụ yêu lạnh mắt nhìn Ôn Đình Trạm.

Thuế ngân ở Liễu gia, Ôn Đình Trạm qua hai ngày đã tra ra, mặc dù Liễu Cư Yến giấu rất kỹ nhưng vẫn không tránh thoát được ánh mắt của Ôn Đình Trạm, ngay tại lúc Ôn Đình Trạm chuẩn bị thu lưới thì nhận được tin, trong tay Liễu Cư Yến chỉ có một nửa!

Một nửa khác, Ôn Đình Trạm tìm lần khắp Liễu gia cũng không có, thậm chí Liễu Cư Yến cũng truy tra ở khắp các chỗ khác nhưng vẫn không tìm ra ở nơi nào. Đây mới là cái hố lớn nhất Đơn Cửu Từ đào ra, Ôn Đình Trạm tin tưởng một nửa số thuế ngân kia nhất định được cất giấu ở một nơi cực kỳ khó tìm thấy. Bất luận hắn làm cách nào, nhưng nếu tìm không ra một nửa còn lại chắc chắn bố trí hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ bị Đơn Cửu Từ lật lại.

Đối với số thuế ngân này, Ôn Đình Trạm cũng đã khổ tâm suy nghĩ lâu như vậy, nhưng vẫn chưa tìm ra, cho nên hắn mới có thể đoán ra là Tôn Lâm Nhi muốn trả thù Dạ Dao Quang, bị Đơn Cửu Từ lợi dụng, vì thế lập tức lệnh Vệ Kinh truyền tin cho Vệ Truất, mục đích muốn tra ra nguyên nhân cái chết của Tôn gia, bởi vì hắn đã có dự cảm, khả năng hắn không thể tìm được thuế ngân ở nơi nào rất cao.

Vậy chỉ có thể lần theo từ Tôn Lâm Nhi, Đơn Cửu Từ lần này làm sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ nhược điểm gì, cho nên hắn sẽ không sử dụng người của mình, thế nhưng Tôn Lâm Nhi nhất định biết thuế ngân đang để ở nơi nào.

“Cho ngươi mượn dây roi của ta dùng một chút.” Càn Đoái từ bên hông rút ra đai lưng giống như sợi dây thừng ném cho Dạ Dao Quang.

Dây roi này không giống như những sợi dây bình thường, mà là dây có thể buộc chặt tất cả sinh linh tu luyện. Thuật pháp dây thừng trói buộc nghe nói là từ một vị chân quân Độ Kiếp kỳ, ông chưa kịp phi thăng thì thú cưỡi của mình gặp đại nạn ngã xuống. Trước khi chết nguyện vọng của con vật này chính là hi vọng chủ nhân có thể đem rút gân của nó ra, luyện chế thành vũ khí để chủ nhân mang theo bên mình sử dụng. Con thú này chính là một con Thiên cương ngưu* (trâu thần). Chân quân cuối cùng thật sự quyết định dùng gân của nó luyện chế ra sợi dây này.

Dạ Dao Quang đã biết Càn Đoái có bảo vật này, không biết từ đâu mà đến, cũng không muốn hỏi. Thân thủ tiếp nhận sợi dây Càn Đoái ném tới, Dạ Dao Quang đem Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu trói lại, vì để ngừa vạn nhất, thậm chí lấy ra hai hạt ức linh đan buộc bọn chúng nuốt vào.

“Ta nói này Minh Duệ Hầu gia, chuyện của chúng ta có nên tính?” Đợi đến khi Dạ Dao Quang xử lý xong Tôn Lâm Nhi cùng thụ yêu đang chuẩn bị cùng Ôn Đình Trạm trở về phòng, Càn Đoái tựa vào cửa, một bộ như muốn tính nợ nhìn bọn họ.

“Càn đại sư muốn cùng ta tính cái gì?” Ôn Đình Trạm suy nghĩ chốc lát mới nói, “Nếu là chi phí cấp dưỡng cho lệnh lang mười năm ở phủ chúng ta, cùng với linh vật bảo bối mà phu nhân ta cho hắn thì Càn đại sư không cần khách khí. Tiểu Dương chính là đệ tử của phu nhân, cũng coi như là người một nhà.”

Mặt già Càn Đoái nhất thời đỏ lên, hắn há miệng thở dốc, ngón tay lẩy bẩy chỉ Ôn Đình Trạm nửa ngày nhưng không nói được nửa chữ. Ôn Đình Trạm đêm nay rõ ràng là tính kế hắn, đã sớm biết hai con yêu này căn bản không phải tới vì kim liên tử, tối hôm qua là cố ý đánh rắn động cỏ, chính là muốn đánh lừa bọn chúng, còn lừa hắn coi giữ kim liên tử. Lại không nghĩ hành động của Tôn Lâm Nhi này chính là ý muốn của phu thê hai người. Bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, lấy người có đủ khả năng có thể ứng phó với yêu tu vi đỉnh Luyện hư kỳ, nếu như tu vi của hắn thấp hơn một chút, chỉ sợ hắn liền trở thành kẻ chết thay cho Dạ Dao Quang.

Nam nhân hắc tâm này, giả dối lợi dụng hắn không nói, thế nhưng không một chút áy náy, lại cho rằng việc hắn làm cũng không có lớn lao gì, hơn nữa còn tính toán công sức nuôi nhi tử của hắn mười năm. Còn người một nhà với không một nhà, da mặt đích xác quá dày, nhưng là hắn nghĩ không dày đến mức này!

“Ngươi chẳng lẽ không có một chút áy náy nào sao?” Càn Đoái chưa từ bỏ ý định hỏi.

Ôn Đình Trạm như không hiểu ý tứ: “Càn đại sư là chỉ việc suýt nữa bị hai tiểu yêu này ám hại sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu ta không nói cho Càn đại sư biết kim liên tử là mồi nhử? Đã là kế dụ địch, Càn đại sư chẳng lẽ còn hy vọng địch nhân đối với chúng ta thủ hạ lưu tình? Biết rõ là kẻ địch, chúng cũng sẽ dùng hết thủ đoạn đối phó chúng ta, chẳng lẽ bên trong còn có tình lý? Càn đại sư không có phòng bị, là lỗi của ta sao?”

Càn Đoái nắm tay đấm thùm thụp vào ngực mình, vẻ mặt uất nghẹn.

Không còn lời nào có thể phản bác lại, Càn Đoái vung tay áo, nổi giận đùng đùng chạy đi, hắn cần tìm một chỗ phát tiết tích tụ trong lòng, bằng không hắn sợ nhịn không được đem Ôn Đình Trạm một quyền đánh chết!

“Phụt… hihihi.” Nhìn Càn Đoái tím mặt bỏ đi, Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái lên với Ôn Đình Trạm.

Càn Đoái kia tính khí thất thường, thật sự làm Dạ Dao Quang đau đầu, cũng chỉ có Ôn Đình Trạm có thể làm hắn ngậm bồ hòn.

“Chàng vì sao lại đoán ra Tôn Lâm Nhi?” Bước về tới phòng, Dạ Dao Quang lên tiếng hỏi.

“Là Dao Dao nhắc nhở ta.” Ôn Đình Trạm ôn hòa nói, “Dao Dao từng nói, yêu không thể vô duyên vô cớ đối địch với chúng ta. Nếu như không có can hệ gì với Đơn Cửu Từ, yêu cũng vì lợi ích, nếu muốn đối phó với ta và nàng, khẳng định cùng chúng ta có hiềm khích. Hiềm khích cũng tốt, mà ân oán cũng thế, cũng là có chút liên quan. Tôn Lâm Nhi chỉ là lợi dụng kim liên tử giả tạo một lợi ích làm cớ, nhưng kim liên tử này vẫn chưa tới lúc chin và toả hương, bọn chúng vì sao biết kim liên tử tồn tại? Hiển nhiên, đây là chiêu biến hư thành thực. Vì sao phải giấu đầu hở đuôi? Chúng ta lại chưa từng có ân oán với bất cứ yêu vật nào, nhưng Kim Tử nói một là thụ yêu, thực không khó nghĩ đến là Tôn Lâm Nhi.”

“Người Tôn gia có phải thật sự đã...”

“Tất nhiên là chết oan chết uổng không thể nghi ngờ.” Ôn Đình Trạm nhẹ thở dài một hơi.

“Những người này không phải là Đơn Cửu Từ...” Dạ Dao Quang mắt mở to nhìn về phía Ôn Đình Trạm.

Vì lợi dụng Tôn Lâm Nhi, cố ý vu oan giá họa.

Ôn Đình Trạm buồn cười lắc đầu: “Đơn Cửu Từ tuy rằng không phải là thiện nam tín nữ*, nhưng cũng sẽ không vô lương tâm đến mức này. So với việc nghĩ rằng sự việc lần này do Đơn Cửu Từ gây nên, ta nghiêng về phát sinh ngoài ý muốn hơn. Chỉ là vừa đúng lúc Đơn Cửu Từ tra xét hai chúng ta lại tra được, sau đó gặp gỡ Tôn Lâm Nhi, cho nên liền thuận tay lợi dụng.”

*Thiện nam tín nữ: là tín đồ Phật giáo, sống theo chuẩn mực của nhà Phật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.