Nguyễn Tư Tư chỉ cho có mười chữ, có lẽ vì đó là giới hạn của cuốn sách rồi.
Ngư dương mã phi trùng nguyệt trùng viên minh thi.
“Đây là cái quỷ gì vậy?” Lục Vĩnh Điềm đọc toàn bộ câu của Dạ Dao Quang viết.
Dạ Dao Quang xem cũng không hiểu, cô nói cặn kẽ hoàn cảnh khó khăn của Nguyễn Tư Tư, nhưng sự biến thái của yêu vương kia thì cô không nói. Đó là sự tôn trọng cô dành cho Nguyễn Tư Tư.
“Nếu trong tình huống như vậy, chỉ sợ Nguyễn Tư Tư làm được đến như vậy đã là hết sức rồi.” Sau khi nghe xong, đám người Văn Du không khỏi tỏ ra khâm phục từ đáy lòng.
“Trong điều kiện có hạn, điều Nguyễn Tư Tư phải nói ra trước hết là cách đối phó với yêu vương.” Tiêu Sĩ Duệ chớp mắt, nhưng mười chữ này thật khiến người ta không nhìn ra cái gì có thể đối phó với yêu vương, bèn đề nghị:
“Hay là gọi Lương Thành Hề tỉnh lại, dù sao hắn cũng là người hiểu rõ vợ của mình nhất.”
Những người khác gật đầu, Tần Đôn xung phong nhận việc đi tìm Lương Thành Hề. Những người còn lại lại nhìn chằm chằm mười chữ này, ngón tay Ôn Đình Trạm xẹt qua từng chữ, cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại. Mọi người đều biết cậu đang suy nghĩ nên không quấy rầy.
Bỗng nhiên Ôn Đình Trạm mở mắt, cậu xoay người mài các chữ ra, sau đó xếp mười chữ này thành hàng theo thứ tự, Lục Vĩnh Điềm nhìn thấy không khỏi hiếu kỳ: “Doãn Hòa, cậu làm gì vậy?”
“Nguyễn Tư Tư ắt hẳn phải có một thời gian dài đọc quyển sách kia thì mới có thể làm hai việc cùng lúc một cách hoàn hảo như vậy, hơn nữa còn không khiến yêu vương hoài nghi. Dựa theo trình tự sách, nói không chừng lời Nguyễn Tư Tư muốn biểu đạt căn bản không phải thứ tự này.” Văn Du thấy vậy giải thích cho Lục Vĩnh Điềm nghe.
“Nhưng cái này có sắp xếp thế nào cùng không thành một câu được.” Ôn Đình Trạm nhanh chóng viết ra những thứ tự có thể viết được ra, Lục Vĩnh Điềm đọc hết một lượt cũng thấy không đúng.
Lúc này Lương Thành Hề chạy như bay đến, mắt hắn chăm chú nhìn Dạ Dao Quang: “Tư Tư, Tư Tư nàng ấy sao vậy?”
“Những gì nàng ấy làm ở bờ sông chỉ là để dụ ta vào, tình cảm của nàng ấy với huynh chẳng bao giờ thay đổi.” Lúc này, Dạ Dao Quang nhìn Lương Thành Hề, trong lòng có chút cảm xúc không thể hình dung.
“Ta biết, ta đã biết, ta sẽ không hiểu lầm nàng ấy nữa.” Lương Thành Hề thất thần gật đầu.
Dạ Dao Quang đưa tờ giấy mình viết cho Lương Thành Hề: “Đây là lời tôn phu nhân cho ta, bây giờ nàng ấy…”
Cô nói cho Lương Thành Hề nghe hoàn cảnh khó khăn của Nguyễn Tư Tư một lần nữa: “Chúng ta phải mau chóng giải được hàm ý của mười chữ này mới có thể sớm ngày giúp nàng ấy thoát khỏi bể khổ.”
Lương Thành Hề vội vàng nhận lấy, nhất thời ngay cả hắn cũng rơi vào trầm tư. Mọi người đều không ai nói lời nào, thời gian thoáng cái đã qua, đêm đã khuya rồi mới để mọi người về nghỉ ngơi trước. Cả đường đi Ôn Đình Trạm đều vô cùng yên lặng, ngay cả lúc đưa Dạ Dao Quang về phòng cũng không nói lời nào đã đi mất.
Vì hôm nay tiêu hao quá nhiều khí ngũ hành, cô ngủ rất sâu. Sáng sớm hôm sau cô mới tỉnh dậy tu luyện được một nửa đã nghe thấy tiếng huyên náo. Nhưng cô vẫn kiên trì tu luyện xong, đến khi cô rửa mặt xong đi đến chính đường, tất cả mọi người đều ở đó, gương mặt mang theo nét vui mừng.
“Giải ra rồi?” Dạ Dao Quang cũng phấn chấn chạy lên trước hỏi.
“Ừm.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Là gì?” Dạ Dao Quang vội vàng hỏi.
Ôn Đình Trạm đưa cho cô một trang giấy, Dạ Dao Quang liếc mắt cũng nhận ra là chữ viết của Ôn Đình Trạm: Là phi ngư, Lạc Dương, Bách Mã tự, Tế Minh đại sư, minh trùng, ngày mười lăm tháng tám.
“Vậy yêu vương là một con cá chuồn?” Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói đến cá chuồn là một loài cá lưỡng tính.
“Phi ngư cũng chưa chắc là tên gọi.” Ôn Đình Trạm lập tức đọc được nghi hoặc của Dạ Dao Quang.
“Cũng có thể là một loài cá biết bay.”
Cách giải thích này Dạ Dao Quang vẫn chấp nhận.
Thấy Dạ Dao Quang còn xoắn xuýt, Ôn Đình Trạm giải thích đơn giản cho cô: “Ta và Lương huynh cùng đưa ra một đáp án giống nhau, vì vậy tương đối chính xác, không nhầm được. Nguyễn cô nương thời gian cấp bách, hơn nữa sách nàng ấy đọc, thứ tự và chữ đều bị hạn chế, vì vậy mười chữ này rất có thể có chữ đồng âm, cũng có thể cần dùng lặp lại. Dựa theo tình thế bức bách của Nguyễn cô nương, điều nàng ấy muốn nhất là nói cho nàng biết cách đối phó với yêu vương. Nguyễn cô nương đã thành yêu tất nhiên hiểu nàng chủ yếu muốn biết bản thể của yêu vương hoặc yêu vương này có bản năng che giấu cái gì, vì vậy nó rất có thể là một con cá biết bay. Thứ hai, nàng ấy muốn nói với nàng lai lịch của yêu vương, đó chính là nó đến từ Lạc Dương, tiếp đó nàng ấy biết nàng không phải là đối thủ của con yêu vương này. Nàng ấy tất nhiên muốn nói cho nàng biết khắc tinh mà thường ngày yêu vương nhắc tới hoặc là do nàng ấy tìm hiểu được. Ta đoán “mã thi minh” có lẽ là Tế Minh đại sư của Bách Mã tự, đương nhiên điều này còn tồn tại nhiều nghi vấn. Nhưng ta nhớ nàng đã từng nói yêu quái kia phải biến Xá Lợi Phật thành Xá Lợi Huyết vào ngày mười lăm tháng tám, vì vậy Nguyễn cô nương mới viết ra hai chữ trăng tròn. Cách ngày mười lăm tháng tám còn khoảng năm ngày, tính theo thứ tự cũng chỉ có Tế Minh đại sư của Bách Mã tự ở Lạc Dương mới phù hợp. Còn chữ “trùng” có lẽ là Nguyễn cô nương muốn nhắc nhở chúng ta một lần nữa rằng có những chữ có thể trùng lặp, ví dụ như “minh trùng”, có lẽ Nguyễn cô nương biết một loại trùng phát sáng có thể khắc chế được yêu vương. “Ngày mười lăm tháng tám” cũng là thời hạn Nguyễn cô nương muốn nhắc nhở chúng ta.”
Nghe Ôn Đình Trạm giải thích như vậy, Dạ Dao Quang hoàn toàn không phản bác được, hơn nữa còn vô cùng đồng ý.
“Đúng vậy, Tư Tư nhất định là có ý này.” Ánh mắt Lương Thành Hề nhìn Ôn Đình Trạm vô cùng tán thành, hắn dựa vào sự hiểu biết với vợ, mà người này hoàn toàn là sự hiểu biết đối với lòng người.
“Doãn Hòa thật bất công.” Lục Vĩnh Điềm bĩu môi. Hắn không hiểu, Ôn Đình Trạm chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, bây giờ đổi thành Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm lại tỉ mỉ giải thích từng điều một.
“Thật không?” Ôn Đình Trạm cười như không cười quét mắt nhìn hắn.
Lục Vĩnh Điềm nhanh chóng trốn ra sau lưng Tần Đôn.
“Vậy chúng ta mau ăn sáng rồi đi tìm Tế Minh đại sư.” Giải được rồi, Dạ Dao Quang cũng an tâm, vì vậy bảo mọi người mau ăn, cô đã vô cùng đói bụng.
“Đúng vậy, mau ăn thôi.” Càn Dương đã sớm không nhịn được.
Tảng đá trong lòng mọi người nhẹ đi không ít, ăn vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn xong Dạ Dao Quang nhanh chóng chạy về viện của Tế Minh đại sư, Tế Minh đại sư vì không muốn làm ảnh hưởng đến đám người Dạ Dao Quang dùng bữa nên từ ngày đầu tiên đã không dùng bữa cùng bọn họ nữa.
Nguyên Ân cũng ở trong viện của Tế Minh đại sư, hai người đang ngồi, thấy đám người Dạ Dao Quang chạy tới bèn cười hỏi: “Tiểu hữu đến có việc gì?”
“Ý ta thế nào ông còn không biết?” Dạ Dao Quang liếc một cái.
“Chúng ta đã biết được yêu vương trong sông kia chỉ có Tế Minh đại sư mới có thể thu phục. Nó là một con cá chuồn, cũng có thể là một con cá biết bay, đến từ Lạc Dương.”
“Cá biết bay?” Tế Minh đại sư sầm mặt lại.
“Toàn thân trắng như tuyết?”
“Ta chỉ nhìn thấy hình người của nó, nó có mái đầu bạc trắng, đôi mắt màu xanh lam, hơn nữa còn là loại lưỡng tính.” Dạ Dao Quang thuật lại dáng dấp của yêu vương.