Quái Phi Thiên Hạ

Chương 462: Chương 462: Nguyễn Tư Tư




Toàn thân nồng đậm yêu khí, chắc chắn là yêu vương.

Đáng tiếc cô không có hỏa nhãn kim tinh, không nhìn thấy được cơ thể thật của nàng ta.

“Vương, Nguyễn Tư Tư được sủng ái mà kiêu căng, liên lụy chúng tôi bị thương, người không thể bỏ qua cho ả ta.” Lúc này một nữ yêu quỳ lên trước, ánh mắt nàng ẩn chứa sự khoái chí nhìn Nguyễn Tư Tư.

Nào ngờ yêu vương vung tay tát một cái lên mặt nữ yêu vừa nói, trực tiếp xoay đầu nàng sang hướng khác: “Từ lúc nào đến phiên ngươi dạy ta phải làm như thế nào?”

Sắc mặt nữ yêu trắng nhợt, vội vã lộn đầu mình lại, run rẩy bò trên mặt đất: “Viên Viên không dám, Vương thứ tội.”

Yêu vương ánh mắt lạnh băng liếc nàng, móng tay mảnh mai dài chừng ba mươi milimet nhẹ nhàng xoa mặt Nguyễn Tư Tư: “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để giải thích.”

“Vương, nàng ta...”

“Ừm?”

Lúc này lại có một nam yêu muốn nói gì đó, yêu vương chỉ phát ra một âm, hắn liền co rúm lại cúi đầu không dám nói nữa.

“Vương không phải muốn máu tinh khiết hay sao?” Nguyễn Tư Tư chịu đau nói:

“Đó là nữ tu, là nữ tử.”

“Ồ? Là nữ tử?” Yêu vương buông lỏng tóc Nguyễn Tư Tư, đổi thành như xoa sủng vật, vuốt ve mái tóc dài của nàng.

“Ha ha, quả nhiên vẫn là người tri kỷ. Ta đang thiếu máu của một nữ tu, nếu có thể lấy được, đợi ta dưỡng Xá Lợi Phật thành Xá Lợi Huyết, đến lúc đó toàn bộ yêu giới đều tôn sùng ta!”

“Vương, Viên Viên sẽ tìm ra nữ tử kia.” Nữ yêu Viên Viên vội vã lấy lòng.

“Dựa vào ngươi?” Yêu vương có phần khing thường.

“Thành công thì ít hỏng việc thì nhiều, chuyện này giao cho Tư Tư. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đều phải nghe theo sự sai bảo của nàng.” Nói xong, ánh mắt lạnh băng màu xanh kia rơi trên người Nguyễn Tư Tư.

“Cách ngày mười lăm tháng tám chỉ còn sáu ngày, ngươi còn thời gian sáu ngày, nếu ta vấn đỉnh (*) yêu giới, thiên hạ này còn có nơi nào ngươi không thể đi qua? Tiểu tình lang của ngươi, ta cũng có thể biến hắn thành yêu, thành toàn cho các ngươi. Các ngươi có thể làm một đôi phu thê yêu tu, trường sinh bất lão, đời đời kiếp kiếp, mãi không xa cách.”

Tên nữ yêu này quả nhiên rất biết mê hoặc lòng người, Dạ Dao Quang thấy rõ ràng Nguyễn Tư Tư có một giây do dự và đấu tranh.

“Tư Tư nhất định không phụ sự ủy thác của Vương.” Nguyễn Tư Tư vội vã tỏ thái độ.

Yêu vương cũng không nhắc lại, nàng ngồi lên chiếc ghế xa hoa nhắm hai mắt lại như vị tăng già đang ngồi thiền, yêu quái bên dưới đều ngoan ngoãn lui ra ngoài. Vừa ra khỏi khoang thuyền, ánh mắt Viên Viên tràn đầy thù hận nhìn Nguyễn Tư Tư:

“Chẳng qua chỉ là một tiện nhân, cũng muốn trèo lên đầu ta làm mưa làm gió.”

Nguyễn Tư Tư không quan tâm đến nàng ta, trực tiếp đi lên phòng mình trên lầu hai của con thuyền. Viên Viên muốn ra tay lại bị người phía sau ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu nàng đang ở trong khoang thuyền.

Dạ Dao Quang theo đuôi Nguyễn Tư Tư bước vào căn phòng của nàng, Nguyễn Tư Tư vừa đi lên thay quần áo. Áo choàng của nàng rơi xuống, Dạ Dao Quang liền trừng to mắt. Vết thương khắp người, có mới có cũ hung ác dữ tợn, có vết thương do đồ vật sắc bén rạch lên, có vết thương do bị đánh, có vết thương do vật nào đó làm bỏng...

Đối với những vết thương trên người Nguyễn Tư Tư không hề để ý, nàng buộc chặt vạt áo rồi ngồi xuống trước gương. Nhìn dung mạo này của nàng, trong mắt nàng lập tức xuất hiện sự chán ghét, cuối cùng không nhịn được cầm lấy khung gương muốn đập nát chiếc gương, nhưng trong nháy mắt một cánh tay bắt được tay nàng.

“Là ta.” Nguyễn Tư Tư nhìn sang, hoàn toàn không biết sự tồn tại của Dạ Dao Quang.

Nàng không dám lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu Dạ Dao Quang mau rời đi.

Dạ Dao Quang đè lại tay nàng, đang muốn dùng thần thức nói chuyện với nàng nhưng Nguyễn Tư Tư trở tay cầm cổ tay cô, sau đó mặt không biểu cảm khoa tay múa chân. Dạ Dao Quang nhanh chóng hiểu ý của nàng, một phần thần thức của nàng đã nằm trong tay yêu vương.

Dạ Dao Quang buông lỏng tay Nguyễn Tư Tư ra, hiện giờ cô không biết làm thế nào để nói chuyện được với Nguyễn Tư Tư. Vừa rồi lên tiếng nói hai chữ đã là bí quá hóa liều, yêu vương có thể đang ở dưới chân cô, tu vi của con yêu vương này ngay cả có mười cô cũng không địch lại được.

Lúc này Nguyễn Tư Tư lấy một cuốn sách từ trong ngăn kéo ra, cuốn sách khá dày. Nguyễn Tư Tư lật sách ra bắt đầu đọc, sau đó đầu ngón tay cô thỉnh thoảng lại dừng ở một chữ, Dạ Dao Quang nhìn những chữ Nguyễn Tư Tư chỉ. Nguyễn Tư Tư từng là tài nữ, cô không thể không khâm phục bản lĩnh của Nguyễn Tư Tư, bản lĩnh này cô chỉ nhìn thấy trên người Ôn Đình Trạm. Ý trong lòng Nguyễn Tư Tư chính là nội dung trong sách, nội dung trên đầu ngón tay nhất định không thể đi qua thần thức, nếu không sẽ truyền đến yêu vương.

Có lẽ Nguyễn Tư Tư vì ngày này mà đã cẩn thận tập luyện vô số lần mới có thể lưu loát không ngưng trệ như vậy, mỗi một chữ Dạ Dao Quang đều nhớ kỹ trong lòng. Một canh giờ sau Nguyễn Tư Tư nhanh chóng đọc qua một lượt cuốn sách, đợi đến tờ cuối cùng khép lại, Dạ Dao Quang mới âm thầm rời đi.

Cũng may cô không đi cửa chính, cô vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ liền thấy yêu vương đã xuất hiện bên cửa phòng Nguyễn Tư Tư. Yêu vương này đã không còn là nữ tử xinh đẹp, nó biến thành nam nhân, sống mái cộng thể? Quần áo cũng đã thay đổi, nếu không có yêu khí nồng đậm như vậy, Dạ Dao Quang sẽ nghi ngờ rằng là hai tên yêu quái.

“Lại đang đọc sách sao?” Giọng nói cũng biến thành nam.

Thái độ Nguyễn Tư Tư cũng thay đổi, lúc trước chống lại nữ yêu vương hung ác tàn bạo, nàng cũng không lộ vẻ sợ hãi nhưng hiện tại nàng lại đang cố nén sự sợ hãi.

Yêu vương đi lên trước, đưa tay rất dịu dàng vuốt ve cánh tay Nguyễn Tư Tư, ánh mắt cực kỳ biến thái: “Thân thể này cũng đến lúc đổi rồi, bổn vương đã sớm chán ghét.”

Tiếng nói của yêu vương vừa dứt, quần áo trên người Nguyễn Tư Tư nháy mắt tan tành, sau đó Dạ Dao Quang nhìn thấy đầu ngón tay nhỏ dài của yêu vương khoét một chỗ trên người Nguyễn Tư Tư, lè lưỡi liếm máu từ da thịt rỉ ra...

Dạ Dao Quang nhanh chóng rời đi, cô vẫn chưa đi xa thì đã nghe thấy thanh âm hoan ái của đôi nam nữ...

Thì ra tên yêu vương này coi Nguyễn Tư Tư như một món đồ chơi, có lẽ trước Nguyễn Tư Tư còn có rất nhiều người, nhưng lại bị hắn giày vò đến chết. Nguyễn Tư Tư tâm chí kiên định, còn có Lương Thành Hề vẫn sống, hận ý sâu đậm với yêu vương nên nàng mới kiên trì đến hiện tại.

Nghĩ đến câu nói sau cùng của yêu vương, có thể Nguyễn Tư Tư chưa từng dính đến mạng người, chẳng qua chỉ là yêu vương ép buộc Nguyễn Tư Tư đổi thân thể, cũng có thể nói những người này là do yêu vương giết chết. Nếu quả thật là vậy, có lẽ Nguyễn Tư Tư vẫn có thể cứu rỗi!

Lòng Dạ Dao Quang quay cuồng, nhanh chóng tìm được Ôn Đình Trạm rồi kéo cậu tránh né đám tiểu yêu tuần tra, trốn chạy khỏi sông. Một câu cũng không nói, chạy thẳng về nhà. Về đến nhà, những người khác liền thở dài nhẹ nhõm, Dạ Dao Quang nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi mới dựa theo trí nhớ viết ra toàn bộ những chữ mà Nguyễn Tư Tư đã chỉ.

Cô đưa cho Ôn Đình Trạm: “Đây là những gì Nguyễn Tư Tư nói.”

***

(*) Vấn đỉnh: Mưu đồ cướp đoạt quyền lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.