Quái Phi Thiên Hạ

Chương 813: Chương 813: Ta cũng là người




“Con rết tinh kia và kẻ giúp đỡ nó đang ở Cao phủ.” Dạ Dao Quang nghiêng người nhìn Tần Đôn:

“Chính cậu nên tự suy nghĩ một chút xem nên đối phó với Cao thông phán như thế nào, ta chỉ có thể giúp cậu bắt yêu vật mà thôi.”

“Đa tạ tiểu Khu!” Nghe đến việc phải đối phó với cấp trên của mình, Tần Đôn lại thở dài một hơi. Dạ Dao Quang biết bởi vì tận đáy lòng Tần Đôn không muốn tin người hãm hại hắn, suýt chút nữa hại chết vợ con của hắn lại là người bạn thân Cô Mông kia.

Dạ Dao Quang nhìn vị trí Cô gia một chút rồi nói: “Ta đến Cô phủ!”

“Tiểu Khu, cậu…” Tần Đôn theo bản năng chắn trước mặt Dạ Dao Quang, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Thê tử của Cô Mông là yêu!” Dạ Dao Quang lạnh nhạt:

“Ta chưa gặp nhưng không thể coi như không thấy, mặc dù nàng ta hành thiện tích đức nhưng ta cũng không thể bỏ qua được.”

“Tiểu Khu, cậu muốn đối phó với tẩu ấy như thế nào?” Tần Đôn vội vàng hỏi.

Ánh mắt Dạ Dao Quang hơi tối lại: “Hiện giờ ta còn chưa biết rõ tình huống, chờ ta hỏi rõ nguyên nhân xong mới tính tiếp. Nhưng bất kể là như thế nào, Tần Đôn cậu phải biết rằng nếu hôm nay ta bỏ qua nó, nó có thể ngưng tụ thân thể thì cho dù ẩn thân ở nơi xa xôi, cằn cỗi như huyện Trường Thanh cũng không tránh được việc gặp phải một người tu luyện khác, người đó chưa chắc đã dễ nói chuyện như ta.”

“Tiểu Khu, có thể chờ đến ngày mai không?” Tần Đôn vẫn vô cùng kiên quyết.

“Vì sao?” Dạ Dao Quang nhíu mày.

“Vì sao tiểu Khu cậu lại vội vàng muốn tới Cô phủ như vậy?” Tần Đôn không trả lời mà hỏi ngược lại. Dạ Dao Quang vội vàng hơn cả việc bắt con rết tinh kia, tuyệt đối không phải bởi vì khoảng cách xa gần, đối với Dạ Dao Quang thì khoảng cách ngắn ngủi như kia chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

“Cô Mông là người thông minh, sợ rằng hắn cũng đã biết được thê tử của mình là yêu vật, nếu đã biết mà còn muốn kết làm phu thê thì tất nhiên sẽ che chở nó. Hôm nay thê tử của Cô Mông đã biết được thân phận của ta, ta lại nói chuyện đó trước mặt hắn, sau khi hắn về phủ nhất định sẽ nói chuyện với thê tử. Cô Mông vì che chở thê tử của hắn chưa chắc đã không dám xuống tay với cậu…” Đây chính là nguyên nhân Dạ Dao Quang phải nhanh chóng đi tới Cô phủ.

“Đúng là vậy, ta còn đang muốn chờ đợi.” Tần Đôn cười nói:

“Ta muốn thử xem Trường Vũ có thể động thủ với ta hay không… Nếu hắn thật sự hạ sát thủ đối với ta, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

“Nếu hắn không ra tay với cậu thì sao?” Dạ Dao Quang nhíu mày hỏi lại:

“Cậu sẽ khuyên ta vờ như không thấy thê tử hắn sao?”

“Tiểu Khu…” Tần Đôn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Dạ Dao Quang.

“Tần Đôn, ta làm người rất rõ ràng, cho tới bây giờ chưa từng làm điều gì sai trái, bất kể là người hay sinh linh khác thì ta đều đối xử bình đẳng, trong mắt ta chỉ có thiện ác, không phân biệt chủng loại.” Dạ Dao Quang nghiêm mặt nói:

“Hôm nay ta theo ý cậu chờ thêm một đêm, nhưng điều này không thay đổi được gì, ngày mai ta vẫn sẽ đi xác định xem thê tử của Cô Mông kia là yêu vật gì, chọn cho nàng ta một hướng đi tốt nhất.”

“Đa tạ tiểu Khu!” Tần Đôn nghĩ đến chuyện Dạ Dao Quang đã hao tâm tổn trí giúp đỡ một nữ quỷ như Quách Viện nên hắn vô cùng tin tưởng Dạ Dao Quang:

“Tiểu Khu, gà trống cậu cần ta cũng tìm được rồi!”

“Nuôi trước đã, cậu kiếm người nuôi nó cho tốt!” Dạ Dao Quang xoay người đi về gian phòng của mình, vừa đi vừa phất tay:

“Ta sẽ bảo Kim Tử đi huấn luyện nó!”

Con gà trống này được dùng để đối phó với rết tinh, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, dùng Kim Tử đi đối phó với rết tinh chưa chắc đã có hiệu quả bằng con gà trống này. Dù sao cô và Kim Tử cũng không quen con rết tinh kia, không biết nó có sở hữu khả năng kì dị nào không, để phòng ngừa bất trắc cô vẫn nên mang theo khắc tinh của nó đến thì hơn.

Dạ Dao Quang về đến phòng lập tức viết thư gửi cho Ôn Đình Trạm, Tiểu Quai Quai sau khi nghỉ ngơi một ngày một đêm lại bắt đầu bay trở về Đế đô, sau đó Dạ Dao Quang nằm lên giường tiến vào mộng đẹp.

Cô Mông có thể kinh doanh buôn bán tốt như vậy chứng tỏ bản lĩnh của hắn vô cùng lớn, đối phó Tần Đôn một đêm là đủ. Đây là yêu cầu của Tần Đôn nên cô sẽ không tham gia, nếu Cô Mông thật sự động thủ thì chỉ cần không tổn thương đến tính mạng, Dạ Dao Quang cũng không ngại để cho Tần Đôn chịu chút thiệt thòi, đòn đau nhớ lâu. Tất nhiên Dạ Dao Quang hy vọng Cô Mông vẫn có thể giữ vững lí trí…

Ngủ say một đêm, sáng hôm sau không có gì xảy ra, lúc ăn sáng còn nhận ra được tâm trạng của Tần Đôn vô cùng tốt. Dạ Dao Quang cũng biết nguyên nhân, bởi vì hắn không bị bạn thân đâm sau lưng một dao nên trong lòng vô cùng vui vẻ.

Dùng đồ ăn sáng xong, Dạ Dao Quang đưa Kim Tử tới chỗ con gà trống hôm qua để Kim Tử dạy dỗ con gà trống một phen, sau khi đào tạo con gà trống thành một dáng vẻ hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang mới phủi tay rời đi.

Cô bảo Tần Tam dẫn cô đến Cô phủ.

Hôm nay Cô Mông không ra ngoài, dường như biết rằng sáng sớm cô sẽ tới nên đã chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt, Dạ Dao Quang cũng nhìn thấy thê tử Cô Mông. Thật ra hôm qua Dạ Dao Quang vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, hôm nay vừa thấy quả nhiên là một mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ có điều quanh thân nữ nhân tuyệt sắc này lại tràn đầy yêu khí nhưng một chút nguy hiểm cũng không có, ngược lại yêu khí này nhu hòa như nước.

“Dạ cô nương, mời dùng trà.” Thê tử của Cô Mông tự mình rót trà, thủ pháp pha trà tương đối thành thục, động tác cũng rất tao nhã, pha trà xong tự mình bưng cho Dạ Dao Quang.

“Đa tạ!” Dạ Dao Quang đưa tay nhận lấy, uống cạn một hơi, đặt chén trà xuống lạnh nhạt nói:

“Nói vậy cô cũng biết được lí do ta tới đây?”

“Không biết!” Thê tử Cô Mông lắc đầu:

“Ta không nghĩ đến sáng nay Dạ cô nương mới tới, cũng không ngờ Dạ cô nương lại ôn hòa nhã nhặn với ta như thế.”

“Ta chỉ là nghe nói chuyện của cô…” Dạ Dao Quang tiếp tục nói:

“Cho nên ta muốn biết được vì sao cô lại phải lưu lại nhân gian. Cô cần phải biết rằng yêu có yêu giới, yêu vật không được phép tồn tại ở nhân gian để duy trì trật tự, nếu cô ở đây sẽ có người đưa cô đi, mặc dù cô làm việc thiện cũng không được. Hơn nữ người và yêu kết hợp với nhau chính là nghịch thiên, nếu chúng ta vì việc thiện của cô mà coi như không thấy thì trật tự của nhân gian sẽ đại loạn. Nếu cô và phu quân cô đã yêu nhau như vậy, cô cũng nên biết rằng cô ở lại càng lâu thì tuổi thọ của hắn sẽ càng giảm.”

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của thê tử Cô Mông, Dạ Dao Quang giơ tay ngăn lại: “Ta không phải đến đây nói đạo nghĩa để khuyên can cô, dù sao trong trời đất này điều khó khăn nhất cũng là chữ tình, phu quân của cô cũng không ngại làm thiêu thân lao đầu vào lửa, ta chỉ là người ngoài, không có quyền gì xen vào. Ta chỉ không rõ hắn không để ý việc giảm tuổi thọ cũng muốn ở bên cô, vậy thì tại sao không tìm một nơi rừng hoang, thâm sơn cùng cốc để ở, như vậy các người cũng không ảnh hưởng đến ai, vì sao lại phải ở chỗ này, sớm muộn gì cũng gặp người muốn thay trời hành đạo.”

“Dạ cô nương cũng là người tu hành, cô nương cũng biết thâm sơn cùng cốc đó cũng không phải nơi có thể yên ổn để sống qua ngày… Cho dù là người tu luyện, yêu quái hay người phàm, ai mà không muốn sống ở một nơi tự do tự tại chứ?” Âm thanh của thê tử Cô Mông nhẹ nhàng rung động lòng người, hai hàng mi khẽ run rẩy:

“Huống chi, ta cũng là người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.