Quái Phi Thiên Hạ

Chương 812: Chương 812: Yêu vật làm việc thiện




Đang ở trong phủ?

“Dẫn ta đi gặp đại nhân các ngươi!” Dạ Dao Quang trầm giọng nói.

Nếu vị Cô gia này đang ở trong phủ thì chứng tỏ Tần Đôn đã về, bằng không ai chiêu đãi bọn họ?

“Vâng, Dạ cô nương đi theo ta.” Tần Tam cũng không do dự, trực tiếp dẫn theo Dạ Dao Quang đi tới nơi Tần Đôn chiêu đãi gia đình Cô gia.

Đình nhỏ xây dựng ở hành lang gấp khúc phía trước nên Dạ Dao Quang còn chưa tới thì Tần Đôn đã thấy được cô từ xa. Đợi cô đến gần, Tần Đôn vội vã đứng lên giới thiệu với Dạ Dao Quang:

“Tiểu Khu, đây là bạn thân ta quen ở huyện Trường Thanh, họ Cô, tên chỉ có một chữ Mông, tự Trường Vũ, chính là một gia đình phú hào được xưng tụng là đại thiện nhân ở huyện Trường Thanh.”

Tần Đôn dừng một chút rồi nói với Cô Mông: “Trường Vũ, đây là bạn cùng trường của ta ngày trước, họ Dạ, tên Thiên Khu.”

“Cô đại thiện nhân!” Dạ Dao Quang chắp tay.

“Dạ công tử.” Cô Mông đáp lễ, căn cứ vào cách hành lễ của hắn, Dạ Dao Quang nhận ra Cô Mông cũng là một người có học, hành động lưu loát như mây trôi nước chảy.

“Học viện Bạch Lộc chính là học viện nổi tiếng lâu đời, khi còn bé Cô mỗ đã từng hướng tới, nhưng không ngờ lại vô duyên.” Cô Mông là một thương nhân thành công nên nói chuyện rất có kĩ xảo:

“Hôm nay có duyên gặp một đại tài tử của học viện Bạch Lộc, đúng là vinh hạnh của Cô mỗ.”

“Cô đại thiện nhân có thuyền lớn đậu ngoài bến, chứng tỏ gia cảnh cũng sung túc, muốn ra sức học hành không hề khó.” Dạ Dao Quang vừa nói vừa nhìn mặt Cô Mông, gương mặt người này có chút kì quái, Dạ Dao Quang nhìn không thấy rõ, quá mức phức tạp. Giống như giàu, nghèo, thiện, ác đang không ngừng chạy qua gương mặt người này, hoàn toàn không dừng lại. Đây là chuyện hiếm thấy trong cả hai kiếp của cô, nếu không phải hôm nay gặp được thì Dạ Dao Quang thật sự không tin trên thế gian này có tướng mạo mơ hồ như vậy.

“Dạ công tử có lẽ không biết, khi còn bé gia cảnh của Cô mỗ vô cùng khó khăn, mười ba tuổi đã đi ra chợ kiếm sống, vì mấy đồng tiền mà chạy đông chạy tây.” Cô Mông nói rất thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy khi còn bé hắn đã trải qua cuộc sống nghèo khó như vậy.

“Có thể từ hoàn cảnh bần hàn mà vươn lên trở thành chủ nhân của bến thuyền, Cô đại thiện nhân cũng là người có năng lực hơn người, người khác khó lòng đuổi kịp.” Dạ Dao Quang cười nhạt.

“Tiểu Khu vừa đi bên ngoài về chắc là đã nghe thấy chuyện của Trường Vũ?” Tần Đôn nghĩ đến việc hắn chưa nói cho Dạ Dao Quang về Cô gia mà Dạ Dao Quang lại biết năng lực hiện giờ của Cô Mông, nhất định là nghe nói ở bên ngoài.

“Không phải, không phải nghe nói, mà là tận mắt nhìn thấy!” Dạ Dao Quang khẽ lên tiếng, ánh mắt của cô rơi trên người Tần Đôn, nhưng lại không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của Cô Mông.

“Hôm nay ta ra ngoài đi dạo, vô tình gặp được một mỹ nhân, thật sự đẹp vô cùng, vì vậy ta vô thức đi theo kiệu của nàng đến tận bến thuyền, suýt nữa bị người trên bến đánh cho một trận mới tỉnh lại…”

Dừng một chút, Dạ Dao Quang quay đầu nhìn Cô Mông: “Chắc là người nhà của Cô đại thiện nhân, có gì mạo phạm xin đừng trách tội.”

Biểu cảm trên mặt Cô Mông không có bất kì thay đổi nào, nhưng Dạ Dao Quang dựa vào khí ngũ hành cảm nhận được Cô Mông có chút tức giận.

“Tiểu Khu nhất định là nhìn thấy tẩu rồi.” Tần Đôn cũng không còn là con mọt sách bốn năm trước ở học viện nữa, mấy năm này hắn ra ngoài rèn luyện rất nhiều, hơn nữa Dạ Dao Quang là nữ nhi, nhất định không có khả năng vô duyên vô cớ đuổi theo một cô gái cho nên chỉ tiếp lời Dạ Dao Quang:

“Trường Vũ là người có phúc, tẩu là mỹ nhân nổi danh ở huyện Trường Thanh, trước đây cũng gặp không ít kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, có lẽ tiểu Khu cậu đã bị tẩu ấy hiểu lầm, tẩu vì muốn thoát thân cũng chỉ có thể chạy ra bến thuyền.”

“Phu nhân nhà ta hay đi lung tung, ta cũng có chút nuông chiều, nếu đắc tội Dạ công tử mong Dạ công tử đừng trách.” Cô Mông bưng một chén trà hướng về phía Dạ Dao Quang:

“Lấy trà thay rượu, kính Dạ công tử một chén.”

“Đâu có, đâu có, là ta mạo phạm mới đúng!” Dạ Dao Quang tự nhiên giơ chén lên uống trà.

“Ta đi ra ngoài đã lâu rồi, còn có chút việc cần xử lý nên không quấy rầy Tần đại nhân nữa, xin cáo từ!” Cô Mông khiêm tốn nói với Tần Đôn.

“Tần Tam, thay ta tiễn Trường Vũ.” Tần Đôn tiễn Cô Mông ra sân, để Tần Tam đưa người đi, mình lại ngồi nói chuyện với Dạ Dao Quang:

“Tiểu Khu.”

“Cô Mông kia vì sao lại tới đây?” Đường thị vừa mới khỏe, hắn đã mò tới cửa, vợ hắn lại còn là yêu vật khiến Dạ Dao Quang không thể không nghi ngờ.

“Tiểu Khu, mười hai con giáp cậu muốn ta đã cho người thu thập đủ, cũng may huyện Trường Thanh nho nhỏ này có thể gom được, nếu đi đặt làm sẽ rất tốn thời gian nên ta chỉ cho người đi hỏi hắn, ai ngờ hắn vừa đúng lúc có một bộ nên tự mình đưa tới.” Nói xong, Tần Đôn liền mở hộp ra đặt trên bàn đá, bên trong rõ ràng là một bộ mười hai con giáp đúc từ vàng ròng.

“Sao hôm nay cậu lại đuổi theo phu nhân hắn?”

“Phu nhân hắn là yêu vật.” Dạ Dao Quang lạnh lùng nói.

Tay Tần Đôn khẽ run rẩy, đồ đang cầm trên tay suýt nữa rơi xuống đất: “Điều này sao có thể?”

“Sao cậu lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ cậu hoài nghi ta?” Dạ Dao Quang nhíu mày.

“Không phải, không phải! Ta không có ý này!” Tần Đôn vội vã giải thích:

“Phu nhân của Trường Vũ ta và Lộ nhi đã gặp qua, thực sự là người vô cùng dịu dàng, hôm nay cậu đi trên đường có thấy được hiệu thuốc Trường An không?”

“Thấy…” Dạ Dao Quang gật đầu.

“Huyện Trường Thanh có thể có ngày hôm nay là vì Trường Vũ và phu nhân hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức, phu nhân hắn mở một hiệu thuốc bắc ở huyện Trường Thanh, mỗi tháng đều miễn tiền xem bệnh ba ngày, tặng thuốc hai ngày. Ngày lễ, ngày tết đều sẽ tặng thuốc, phát cháo miễn phí…” Tần Đôn kể những việc thiện mà phu nhân Cô Mông đã làm.

Dạ Dao Quang càng nghe càng nhíu chặt mày, những thứ này chắc chắn không phải giả, như vậy vợ của Cô Mông thật sự là một người hiền lành, có thể nàng ta là yêu vật khác, không phải là yêu vật mà Dạ Dao Quang muốn tìm.

Tốt lắm, một huyện Trường Thanh nho nhỏ còn ẩn giấu nhiều yêu vật hơn cả quận Dự Chương, chẳng lẽ bởi vì nơi đây quá nghèo khó nên người tu luyện rất ít khi tới hay sao?

Nhưng Dạ Dao Quang cũng không vội vàng kết luận, cô sẽ thử dùng bộ mười hai con giáp này bày ra một đại trận để tìm kiếm tung tích của yêu vật kia. Chuột hợp với trâu, hổ hợp với heo, thỏ hợp với chó, rồng hợp với gà, rắn hợp với khỉ, ngựa hợp với dê, mười hai con giáp tạo thành Lục Hợp trận.

Lấy mười hai địa chi để cảm ứng phương hướng, tìm ra chỗ hai yêu vật kia ẩn thân. Nhìn chăm chú vào la bàn, khi kim đồng hồ trên la bàn dừng lại, Dạ Dao Quang dùng Tử Linh châu dẫn đường, khoanh vùng hai nơi. Một nơi là Cô phủ, một nơi khác lại ở ngoài huyện Trường Thanh, là Cao phủ ở phủ Phượng Tường. Gia đình này phủ trạch to lớn, những phủ trạch bình thường không thể so sánh.

Thu Tử Linh châu lại, Dạ Dao Quang trầm giọng hỏi: “Có mấy gia đình họ Cao ở phủ Phượng Tường?”

“Chỉ có một nhà, chính là Cao thông phán phủ Phượng Tường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.