Quải

Chương 10: Chương 10: Chia tay rồi đừng tới tìm tôi




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lục Hạo cứ thế mà hào hứng dọn tới nhà Vu Hướng Nam, tiền thuê nhà thấp là điều hiển nhiên rồi, nhưng cứ mỗi lần cậu ôm đầu la ầm lên là thấy choáng váng, Vu Hướng Nam liền thấy áy náy, cảm thấy nếu cậu có di chứng, thật sự là có lỗi với người ta rồi. Mà quan trọng nhất, những ngày tưởng như khó vượt qua nhất đối với anh, nào là mất chân, thất tình, giờ toàn bộ đều vượt qua, tất cả đều nhờ Lục Hạo, nói là bạn bè mà giờ lại tính toàn tiền thuê nhà, không biết xấu hổ sao? Trong nhà sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, sớm chiều cơm đủ bữa, mỗi lần Vu Hướng Nam rãnh rỗi đều ra ngoài sân chăm sóc hoa, nếu mướn người giúp việc còn phải tính tiền thêm, hao tốn, nên cứ thế mà tới thôi.

Vu Hướng Nam hồi âm tin trả phép cho tổ chức, chính thức bắt đầu vào công việc mới, suốt ngày ngồi văn phòng thiết kế mạng lưới linh kiện bằng máy vi tính, hỏi phòng thí nghiệm yêu cầu số liệu khảo nghiệm, có đôi khi ngay cả chính anh cũng quên mất giờ anh đã mất đi một chân.

Trước hay sau khi giao ban đều có một chiếc xe cảnh sát giao thông F3 chuyên dụng màu trắng tới đón, một đường cứ thế chạy thẳng không ai cản lại hỏi, thực sự là chưa từng thấy qua. Mấy đồng nghiệp trong tổ tin tức có lần nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Sao ngày nào cũng có cảnh sát giao thông tới đón anh vậy?”

“Bạn tôi, tiện đường thôi.” Vu Hướng Nam chột dạ, cũng không giải thích nhiều.

Cảnh sát giao thông làm một ngày đêm rồi nghỉ một ngày đêm, có khi trời đã 6g chiều còn phải xử lý kẹt xe. Lục Hạo phải tăng ca, không thể tới đón người đúng giờ, Vu Hướng Nam cũng chỉ đơn giản tăng ca theo cậu, làm xong luôn mấy việc của ngày mai. Hai người dừng xe trước ngọn đèn đường yếu ớt, mấy tháng nay, cả hai đều đi ăn tiệm sau đó cùng nhau tản bộ tiêu thực. Có nhiều tối rãnh rỗi thì làm nhiều món phong phú hơn 1 chút, cũng không phải những món cầu kỳ cần kỹ thuật đầu bếp đặc biệt gì mà chỉ là những món ăn bình thường nhưng muốn nấu thì rất mất thời gian, tốn công sức.

Đạo lý của Lục Hạo rất rõ ràng: “Hiện giờ khách sạn năm sao cao cấp có món canh pha thêm nước gạo với sữa bò để có màu đẹp, món canh cũng không khó làm nhưng nếu nấu nhỏ lửa trên 5 – 6 tiếng thì mới ngon được, nào tới nếm coi, không phải ai cũng nấu được đâu!”

Vu Hướng Nam uống canh, sau đó chậc lưỡi, tà mị cười: “Nếu như tôi nói có vị của mẹ, cậu có muốn đánh tôi không?”

“Con ngoan, sao mẹ lại tức giận chứ?”

Vu Hướng Nam trực tiếp cầm phóng đũa, chiêu thức mang ám khí ấy rất có khí phách tiêu sái phong lưu của cổ đại, khiến cho Lục Hạo phải lên tiếng kêu khóc.

Sau khi ăn uống xong thì đi một vòng trong tiểu khu, Vu Hướng Nam thích nhất chính là pha một ấm trà lài thượng hạng, mở laptop ra xem tin tức trên sân thượng, cùng mấy người bạn quen biết trên mạng thảo luận mấy bức tranh phong cảnh liên quan đến ngọn núi Kilimanjaro tại Tanzania (1) cao hơn độ cao so với mặt biển 4000m.

Lúc này Lục Hạo đang chơi trò đánh nhau kịch liệt trên máy vi tính tại thư phòng, thỉnh thoảng tải phim cấp 3 về coi.

Có một lần máy vi tính trong thư phòng bị dính virus, một loạt ảnh ngực của phụ nữ cứ liên tục nhảy ra, cũng ngay lúc đó Vu Hướng Nam bước vào trong thư phòng để lấy cuốn sách chuyên môn, bắt được tại trận.

Còn có một lần Lục Hạo đến sân phơi uống trà, mắt liếc laptop, phát hiện MSN hiện trên màn hình toàn bộ đều dùng tiếng Anh nói chuyện phiếm, hai bên nói chuyện không phải về chuyên môn mà liên quan đến mấy bức tranh.

Vì vậy Vu Hướng Nam cười nhạo Lục Hạo thô lỗ, còn Lục Hạo cười nhạo Vu Hướng Nam thích tiêu tiền, cuối cùng tổng kết — trên thế giới này có vô số phương thức ở chung, nhưng hai người bọn họ tạo nên góc bù.

Lâm Quan Quần lại một lần nữa giá lâm, với việc đó hai người kỳ thực đều có chuẩn bị tâm lý.

Lục Hạo nói: “Nếu tên khốn ấy lại quấn lấy anh, cứ nói một tiếng, tôi đánh hắn rụng răng.”

Vu Hướng Nam cười khúc khích: “Ở đơn vị chúng tôi, quân nhân có thể đánh thắng hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi, tôi sợ đến lúc đó người rụng răng là cậu đó.”

Lục Hạo so sánh được mất, gật đầu: “Cũng đúng, quân tử động khẩu bất động thủ, tôi sẽ nói đạo lý, luận dùng trí.”

Vu Hướng Nam nói: “Đừng để ý đến hắn là được rồi.”

Lục Hạo đề nghị: “Nếu không anh dọn về ký túc xá quân khu đi, bảo đảm tên đó không dám trắng trợn xằng bậy đâu.”

Mặt Vu Hướng Nam trầm xuống: “Tại sao tôi lại phải dọn vào đó? Hơn nữa, bản thân hắn cũng không phiền như thế, đều nói rõ ràng rồi, chia tay chính là chia tay.”

Trong lòng Lục Hạo suy tính, tới giờ rốt cuộc anh cũng nói giúp cho người khác, ngay cả cách khen ngợi người khác cũng có phong thái nữa.

“Nếu không tôi đổi khóa cửa.”

Vu Hướng Nam ngẩn người, trong ánh mắt xuất hiện một tia nguy hiểm, chia tay lần trước chính anh quên mất việc lấy chìa khóa nhà về, không ngờ Lục Hạo lại nhớ tới chuyện này. Người này đã từng nói cậu ta là thẳng, nói ra muốn làm thẳng, vậy mà để ý tới một chiếc chìa khóa nhỏ nhoi sao? Mấy bộ phim hay hình cậu ta xem đều là mấy cô nàng AV Nhật Bản, theo lý thuyết hẳn là một thẳng chứ, thế nhưng một người thanh niên lại như người vợ hiền thục thời xưa chuyên tâm hầu hạ ăn uống cho mình, vậy mà là một thẳng được sao? Thẳng hay không thẳng, vấn đề này thực sự khiến Vu Hướng Nam lo chết được.

Sau đó anh cảnh cáo chính mình, dù sao cũng không muốn có quan hệ tình cảm gì với cậu ta, vậy lo vụ đó làm gì?

“Nếu hắn tới, tôi sẽ đòi lại chìa khóa.” Dừng một chút lại nói. “Còn nếu cậu thấy khó chịu trong lòng, muốn thay ổ cứ thay.”

“Đừng thế, trong lòng tôi nào có gì là thoải mái hay khó chịu gì, tôi chỉ sợ trong lòng anh thấy khó chịu, nếu anh thấy thoải mái tôi cũng sẽ thấy thoải mái. Khỏi đổi ổ, phiền phức lắm, đúng không? Khiến tôi có cảm giác như hắn rất đáng sợ ý.”

Nếu thay ổ khóa, chẳng phải sẽ làm mất đi vài tiết mục đặc sắc sao? Lục Hạo vừa ngồi tắm rửa dưới vòi sen trong phòng, vừa mỉm cười âm hiểm tính toán.

Sáng sớm một ngày, Lục Hạo mặc một cái quần cộc, cắm bàn chải đánh răng trong miệng, miệng đầy bọt kem đánh răng, buồn ngủ từ buồng vệ sinh đi ra, mà lúc đó Vu Hướng Nam đang mang giầy vào cái chân giả. Bỗng nhiên cửa phía sau mở ra, Lâm Quan Quần đứng ở nơi đó ngây người một trận mới phản ứng.

Hắn tức giận không thể át chế được nữa, lập tức kéo Vu Hướng Nam đến sofa trong phòng khách, chất vấn: “Sao cậu cho thằng quỷ kia vào nhà?”

Lục Hạo nhìn Vu Hướng Nam, trưng cầu ý kiến.

Vu Hướng Nam dùng ánh mắt nói, muốn cậu tránh đi một chút.

Lục Hạo suy nghĩ một chút, cố ý chọn phòng ngủ Vu Hướng Nam mà bước vào, Vu Hướng Nam tuy rằng trong lòng khó chịu, cũng chỉ trầm mặc.

Lục Hạo ở bên trong vừa mặc quần áo, vừa vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài phòng khách quả nhiên bùng nổ trận cãi ác liệt, bất quá trên cơ bản toàn là Lâm Quan Quần đang tức giận la ó, hắn hiển nhiên không tiếp thu sự thật của việc chia tay lần trước, sau đó giải thích với Vu Hướng Nam vì sao mấy tháng qua không tới gặp anh.

“Tớ gọi điện cậu không bắt, nhắn tin cậu không nhận, cậu tức giận đến mức đó trong nhiêu ngày này cũng đủ rồi phải không?” Lâm Quan Quần lắc đầu, chỉ vào cửa phòng ngủ nói. “Nếu thật sự cậu cùng tên nhóc kia có gì cũng được, tớ tha thứ cho cậu, dù sao cũng chơi đùa thôi, tớ không để tâm.”

Vu Hướng Nam nhất thời nghĩ tới việc ông nói gà bà nói vịt, đang muốn nói anh cùng Lục Hạo hoàn toàn không có gì, nhưng máu nóng dồn lên đầu lại nói bừa. “Tớ thấy tớ ở bên cạnh cậu ấy dễ dàng khoái trá hơn nhiều, cậu đi đi, sau này đừng tới tìm tớ.”

Lâm Quan Quần cắn răng cười nhạt: “Thằng nhóc đó sao? Một tên cảnh sát nhỏ nhoi, bất quá tốt nghiệp cấp 3 thi không vào đại học nên nhờ quan hệ thi vào trường cảnh sát giao thông phải không? Nếu không thì chui ra từ bộ đội, trong cục cảnh sát có quen biết nên được chọn vào thôi chứ gì? Là biên chế gia đình thôi chứ gì?. Mấy tên cảnh sát đó, đến lúc cao điểm chẳng khác gì mấy người quét rác ngoài đường cả. Hướng Nam, cậu tỉnh mộng chút đi, dù cho cậu mất đi cả hai cái đùi cũng đừng chọn người như thế mà chơi đùa chứ.”

Lục Hạo dùng tay bươi ván cửa khiến nó sắp bung lớp vỏ ra luôn rồi, nhịn nhịn nhịn! Cậu cắn răng nhịn xuống.

Lâm Quan Quần tiến lên một bước đem Vu Hướng Nam đặt xuống sofa, dùng một tay mạnh mẽ cho vào ống quần của anh, vì chân giả này cũng tương đương với khung xương, hắn nhanh chóng trượt theo ống quần dài đến phần da thật, bàn tay to hữu lực mơn trớn phần da ngay đùi. Vu Hướng Nam giãy dụa, dù cho anh có khỏe mạnh thì cũng không phải đối thủ của hắn, hiện tại lâu dài không tập huấn luyện mạnh, càng không có sức phản kháng.

“Vì mất một chân, nên cậu thấy mình thấp hèn tới mức đó sao? Sa ngã đến mức tìm một tên cảnh sát giao thông lên giường? Cậu thật khiến tớ thất vọng!”

Có cái nhịn được có cái không, không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa, nếu không phải cửa mở hướng vào trong phòng ngủ, Lục Hạo thật rất muốn học theo diễn viên trên TV đạp một cước văng cửa, được rồi được rồi, đây là nhà Vu Hướng Nam, cũng cần phải bảo vệ nội thất trong nhà. Cậu hít sâu một hơi, mở mạnh cửa phòng, khuôn mặt hiện lên nét cười.

“Tôi cảm thấy bản thân tôi có quyền lên tiếng thì phải!” Thấy hai người ở trên sofa dây dưa cùng một chỗ với tư thế ám muội, thực sự cậu có cảm giác nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế. “Ôi trời ơi, vậy là sao chứ? Đừng nói anh định cưỡng gian anh ấy nha. Đứng lên đứng lên, còn ra thể thống gì chứ?”

Nói xong cậu đi tới đẩy hai người họ ra, Lâm Quan Quần giằng co không buông tay, Lục Hạo nói: “Phong độ! Phong độ! Đồng chí Lâm Quan Quần, anh đang quá phận đấy, anh cứ phải trước mặt tôi mà làm nhục anh ấy mới chịu sao?”

Lâm Quan Quần cũng cảm giác được chính mình thất thố, chậm rãi vươn tay từ ống quần ra.

Lục Hạo kéo Vu Hướng Nam qua một bên, chỉnh lại quần áo cho anh, lúc này mới nói: “Tôi nói này, Lâm trung tá, là bạn trai của Tiểu Nam bây giờ, tôi có mấy câu muốn nói với anh.”

Lâm Quan Quần hừ lạnh: “Mày xứng sao?”

“Tôi ở chung với anh ấy vài tháng nay rồi, anh nghĩ tôi có xứng hay không?”

Lâm Quan Quần vừa nghe xong, lập tức nổ tung, bước ra vài bước muốn tiến lên đánh người, “Mày cùng cậu ấy …”

Lục Hạo nhanh chân bỏ chạy, trốn sau sofa đưa tay chỉ vào Lâm Quan Quần nói: “Này này này, đừng tưởng anh có võ thì muốn đánh tôi thì đánh đó nha?”

Lâm Quan Quần dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn Vu Hướng Nam đang ngồi trên sofa nói: “Đây là tên đàn ông mà cậu tìm đến sao? Vô tích sự! Rùa đen rút đầu! Tên nhóc ấy quả nhiên mang vinh dự đến cho cậu đó nha!”

Lục Hạo vừa nghe lời này, liền đi lên phía trước chắn trước Vu Hướng Nam, để anh phía sau bảo vệ: “Không sai, tôi không đánh lại anh, sau khi tốt nghiệp cấp 3 vào không được đại học nên mới vào làm cảnh sát giao thông, thân thế cũng đủ để vào cảnh sát hình sự, tiền tôi không nhiều bằng anh, tôi cũng không có bản lĩnh cứu vớt thế giới như anh, mặt khác nếu tôi với anh đứng chung với nhau, tôi thấp hơn anh ba phân. Bất quá, Lâm Quan Quần trung tá à, anh nghĩ một người như Hướng Nam, chọn một người lại theo tiêu chuẩn như thế sao? Anh có thật hiểu anh ấy không vậy? Anh biết anh ấy cần gì sao? So với anh thì tôi yêu anh ấy hơn, với chuyện này, anh không bằng một góc của tôi. Sẵn nói luôn, ưu điểm trên người tôi nói không hết đâu, đương nhiên hoặc là anh mù không thấy, hoặc do anh cố ý không để tâm đến, không chịu thừa nhận. Thế nhưng nếu anh không thừa nhận, không có nghĩa là nó không tồn tại, thế giới này không quay xung quanh anh, Vu Hướng Nam thay lòng đổi dạ chính là thay lòng đổi dạ. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ lại một chút đi, tổng kết lại, nghĩ lại, tôi tin với điều kiện hiện giờ của anh, chỉ cần trong nhân phẩm anh bằng 1/10 thằng giao cảnh quèn này, Hướng Nam vốn là người nhẹ dạ, muốn ôm lại mộng ương uyên, các người vẫn có một tia hy vọng đó.”

Vu Hướng Nam “Ồ” một tiếng rồi nói: “Sai rồi, tôi không phải người nhẹ lòng dễ bỏ qua vậy đâu.”

Lâm Quan Quần tức giận đến nói không ra lời, tay áo thường phục của hắn bị nắm chặt đến muốn đứt ra, chuẩn bị hình dạng muốn bạo phát.

Lục Hạo mỉm cười nhìn hắn, hình như đang chờ một quyền vào đầu mình của hắn.

Lâm Quan Quần quay đầu, vải vóc quân phục ma sát phát ra hàn khí, tựa như một con rắn đang xè lưỡi, bất quá hiện tại rắn phải chạy rồi.

Lục Hạo trước khi để hắn đóng cửa bước đi, khẩu khí kiêu ngạo kêu lên một tiếng: “Lâm trung tá!”

“Gì?” Thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm.

“Chìa khóa nhà cảm phiền trả lại giùm, nhà này hiện tại tôi cũng có phần đấy!”

Cái chìa khóa ‘Vèo’ một tiếng bay về phía cậu, Lục Hạo tiêu sái tiếp lấy, rồi lặng lẽ vòng tay mình ra sau lưng, đau chết đi được, nhưng miệng còn giả bộ lễ phép nói: “Sẵn nói luôn, sàn nhà tuy rằng là dùng gỗ tốt, không sợ giày giẫm lên, nhưng mỗi ngày chúng tôi đều lau nhà, còn nằm trên đó nữa … anh hiểu mà phải không? Cho nên lần sau vào nhà, cảm phiền thay dép giùm.”

Lúc này Lâm Quan Quần tức giận ngút trời, quai hàm cũng sắp rớt xuống, hắn cúi đầu nhìn nhìn đôi giày da quân dụng sáng loáng của mình, muốn trở vào đạp ra vài dấu giày, nhưng vậy thì trẻ con quá, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đóng sầm cửa.

Đằng sau cánh cửa, Lục Hạo nuốt nuốt nước miếng một cách ‘Ực’, hoàn hảo hoàn hảo, may mắn không bị đấm, nếu lần này bị đấm, chắc chắn chấn động não, không giả được! Cậu quay đầu lại, vui cười chạy đến trước mặt Vu Hướng Nam y như con chó đang muốn được khen thưởng: “Thế nào? Thế nào? Có thể nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất không?”

Vu Hướng Nam cúi đầu mở lòng bàn tay đang cầm chìa khóa của cậu, chỗ đó bị thương không nhẹ, gần như rách da, anh cười rộ lên: “Nếu tôi nói tôi muốn hôn cậu một cái, cậu sẽ vui vẻ tiếp nhận hay cảm thấy ghê tởm muốn ói?”

“Đến đây đi đến đây đi!” Lục Hạo nhắm mắt lại chu miệng đưa lên.

Vu Hướng Nam đưa tay đẩy mặt của cậu ra, “Đi thôi, muộn giờ làm rồi!”

“Chuyện này không làm trễ việc đâu, nào nào!”

“Cậu nên tìm bạn gái đi, đừng có tiến lên vậy với tôi, muốn cong luôn à?”

Rốt cuộc cũng không có được nụ hôn nào, Lục Hạo có chút thất vọng, mở mắt ra: “Tôi muốn nói với anh, kỳ thực tôi cả nam lẫn nữ đều được cả, vậy anh có cảm tưởng gì?”

“Trước đây đã cùng nam trải qua chưa?”

“Không có.”

“Vậy sao cậu biết là cậu được?” Vu Hướng Nam ôn nhu nói, “Thằng nhóc, tôi đang nghĩ cho cậu đấy, đừng loanh quanh như vậy nữa. Được rồi, ra cửa thôi.”

“Vậy nếu tôi nói cho anh biết trước đây tôi đã từng cùng nam thì sao?”

Vu Hướng Nam trách cứ: “Không liên quan gì tới tôi hết, đừng đùa nữa.”

“Không nên vậy chứ, chẳng lẽ anh không cho tôi bất kì cơ hội nào sao?”

“Cậu không đi phải không? Vậy hôm nay tôi tự đi!”

“Được rồi được rồi, đi làm đi làm!”HẾT CHƯƠNG 10

(1) Kilimanjaro với 3 chóp núi lửa hình nón, Kibo, Mawensi và Shira, là một núi lửa dạng tầng không hoạt động ở đông bắc Tanzania. Mặc dù không phải là núi cao nhất, nhưng Kilimanjaro lại là ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giớivới độ cao 4.600 m (15.100 ft) từ chân núi, và là đỉnh núi cao nhất châu Phi với độ cao 5.895 m (19.340 ft) và cao thứ 4 trong số 7 đỉnh cao nhất các châu lục trên thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.