Quải

Chương 9: Chương 9: Rượu hậu loạn tính




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lúc đầu uống rượu là ở trong căn phòng điều hòa, khi trời tối dần, lại chuyển tới sân thượng, lúc sau, Vu Hướng Nam bắt đầu say, Lục Hạo cũng 7 – 8 phần say, hai người liền do dự mà quay về phòng ngủ, nhưng chưa tiến vào phòng ngủ thì cả hai người họ cùng nhau ngã xuống sofa.

Vu Hướng Nam nhiệt tình như lửa, thoáng cái nhích người đè lên thân đối phương mà gặm.,

Tay của Lục Hạo quơ quơ trong không trung một chút, thật vất vả lắm mới đẩy anh ra được: “Anh nói với tôi rượu hậu loạn tính chơi 419, không phải là thật chứ?”

Vu Hướng Nam vô tội mà nhìn cậu.

“Tôi biết anh cùng cái tên họ Lâm gì đó là một đôi, nhưng tôi thấy hắn không phải người tốt, anh chia tay với hắn là chuyện tốt mà, đau lòng gì chứ? Bất quá hình như anh hiểu lầm rồi, tôi đối xử tốt với anh, xum xoe bên cạnh anh bất quá xuất phát từ sữ ngưỡng mộ sự anh hùng cùng mong muốn làm bạn chân chính với anh thôi. Tôi … tôi … tôi thật ra là thẳng đó.”

Vu Hướng Nam rượu tỉnh hơn phân nửa, lui người về một phía của sofa, sau đó dùng mu bàn tay đè môi mình lại, trong ánh mắt không ngừng phóng ra dao nhọn chết người.

“Tôi cứ nghĩ là anh nói giỡn thôi, bình thường tôi cũng để cái miệng chạy như xe lửa nhanh hơn cái đầu mà. Cái tên bạn mà tôi kể cho anh nghe đó, là hình cảnh, bạn thân của tôi, ở cùng tôi hơn 3 năm, bình thường cũng hay nói mấy cái chuyện không sạch sẽ như thế lắm, ngày nào cũng vậy thành quen luôn. Ma anh cũng biết đó, đàn ông mà … miệng cứ giữ sạch hoài cũng khó chịu lắm.”

Vu Hướng Nam buông tay, từ hai hàm răng thốt ra một chữ “Cút!”

Một tiếng “Cút” đó như đòn sấm sét, Lục Hạo run lên, sau đó rụt cổ lại như một tên trộm, cười hề hề nói: “Anh thật sự muốn cùng tôi loạn sao?”

Vu Hướng Nam lúc này chỉ biết trợn trắng mắt, vô cùng tức giận.

“Dù sao cũng là anh em, nếu anh thương tâm như vậy, vậy tôi chịu hy sinh một chút loạn với anh vậy. Anh đừng từ chối, với người như anh, dù là cột điện thẳng đứng cũng phải cong thôi. Thật ra tôi cũng không chú ý nhiều tới chuyện đó lắm, coi như loạn một buổi tối với 419 vậy, được chưa?”

“Khốn khiếp, đừng ở đó chọc tôi!” Vu Hướng Nam lấy một tay chế trụ cái cổ của Lục Hạo, tay kia thành thục nắm thành nắm đấm đánh thẳng vào trán cậu ba cái.

Tuy rằng chỉ có 3 cái, nhưng mang theo lực do rượu tác động, hạ thủ không hề nhẹ. Lục Hạo chỉ cảm thấy cháng váng đầu, hoa mắt, sao bay đầu trời, rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.

Vu Hướng Nam buông cậu ra, choáng váng nửa ngày, sau dần tỉnh lại.

Anh lập tức nâng người dậy, để đầu cậu lên đùi anh, kiểm tra vết thương, vỗ vỗ mặt Lục Hạo, thấy một chút phản ứng cũng không có. Anh nhìn chung quanh, cẩn thận đặt đầu của Lục Hạo xuống sofa, sau đó hạ thấp người lấy điện thoại, “Alô, 120 phải không? Ở chỗ tôi có một người bị chấn thương đầu. Địa chỉ … địa chỉ là …”

Lục Hạo đột nhiên ngồi dậy, cười haha, Vu Hướng Nam có chút giật mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, lạnh lùng nói vào điện thoại: “Không cần, xin lỗi, là tôi hiểu lầm, không có việc gì, không có việc gì cả.”

Lục Hạo cười nghiêng ngã, hết ôm đầu rồi lại ôm bụng, lăn trên sofa. “Được rồi, tôi không đúng … nhưng thật đau mà, anh ra tay thật chẳng nương tình gì hết, tôi thật là bị ngất chứ bộ, trán cũng sưng lên rồi nè, không tin anh sờ thử đi. Bất quá nhìn thấy anh bị tôi dọa thành như thế, tôi nhịn không được.”

Vu Hướng Nam dùng một tay sờ sờ mấy ngón tay của lòng bàn tay còn lại, cảm giác đau vẫn còn rõ ràng, ba cú đó quả thật không nhẹ, dù cho đầu cậu ta cứng tới đâu, cũng không chịu nổi. “Cũng may cậu tỉnh đúng lúc, bằng không bước tiếp theo tôi nên cân nhắc không biết nên hủy thi diệt tích hay không.”

Lục Hạo thấy cả người lạnh run, sau đó ôm hoảng hốt la lên: “Tôi còn cảm giác ngất ngư này.”

“Có cảm giác muốn ói hay không?” Vu Hướng Nam đứng lên, “Đi thôi, đi bệnh viện khám một chút, xem não có bị chấn động hay không?”

“Không có đâu, không muốn!”

“Người dạy ta bộ quyền cước công phu này, một quyền có thể đánh chết người đấy, dù công lực của tôi không thâm cao đến mức đấy, nhưng cậu cũng trúng của tôi tới ba quyền đó.”

Lục Hạo không cam lòng mà đứng dậy. “Đùa chút thôi mà, tôi thật sự rất muốn cùng anh chơi 419 đó, tất cả những thứ cần thiết tôi cũng mang đến luôn này, anh xem đi! Chỉ là trong lòng tôi có chút bất ngờ thôi, phía sau của tôi chưa từng làm qua, tôi thật sự rất sợ đau.”

Vu Hướng Nam thấy cậu từ túi quần móc ra hai cái bao cao su Durex, chợt yên lặng cúi đầu, sau đó cười rộ lên.

Lục Hạo giậm chân: “Đắc ý vênh váo, vui quá hóa buồn, đây chính là vui quá hóa buồn.”

Vu Hướng Nam cùng anh tới bệnh viện khám, bác sĩ bảo phải nằm viện để quan sát, chấn động thường có sự xuất hiện triệu chứng hơi lâu, nên cần phải cẩn thận theo dõi.

Trong đại sảnh rất an tĩnh, vài bệnh nhân là người già, trẻ nhỏ đang ngồi, hoặc là nằm sấp lớp, thỉnh thoảng có tiếng khóc vang lên, trong bệnh viện đủ loại thanh âm.

Vu Hướng Nam thỉnh thoảng nghiêng mình kiểm tra con ngươi mí mắt của cậu, đồng thời cùng cậu câu được câu không nói vài chuyện, nhằm chắc rằng cậu còn ý thức.

“Tôi cứ tưởng anh nói đùa, tôi thật không có ý đùa giỡn anh đâu, trước đây tôi có quen vài người bạn gái, cho tới giờ chưa qua lại với thằng đàn ông nào cả, anh tự nhiên nhào qua đè lên người tôi, làm tôi sợ quá chừng.”

Vu Hướng Nam nhìn vào đáy mắt của cậu, xem thử coi có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả. “Vậy cậu mang bao tới chỗ tôi làm gì? Chơi thổi bong bóng với tôi sao?”

“Thấy anh thương tâm như vậy, nên muốn tới để anh thượng một lần cho đã.”

“Cậu thật muốn để tôi thượng sao?”

Lục Hạo chần chừ, chờ y tá đi ngang qua bọn họ, mới hạ thấp giọng nói: “Nếu anh hứa không làm tôi bị thương, tôi sẽ để anh thượng.”

“Tôi không cần cậu thương hại.”

Lục Hạo điềm đạm đáng yêu nhìn anh: “Anh em tốt của tôi, tôi bị anh đánh ba quyền, anh đáng thương hay tôi đáng thương đây?”

Vu Hướng Nam nắm chặt tay lại làm bộ muốn đánh cậu, Lục Hạo sợ đến co rụt cổ lại. “Thật đáng thương, anh phát điên rồi à, nhưng ở chỗ này anh không dễ dàng hủy thi diệt tích được đâu, bên kia có camera đấy, thấy không?”

Vu Hướng Nam quay đầu đi, thình lình, Lục Hạo ‘chụt’ lên mặt anh một cái, sau đó cười ha ha. “Anh tiêu rồi, anh tiêu rồi, camera quay được rồi nha, giờ anh muố giết tôi cũng không được đâu. Là người có quan hệ mật thiết với tôi, tôi mà chết thì anh là người tình nghi số một đó.”

Vu Hướng Nam sờ sờ mặt, lần này quả thật là không có chút tức giận nào cả.

Nằm viện quan sát ba ngày, Lục Hạo không cam lòng mà xuất viện.

“Bác sĩ, đầu tôi còn cháng váng này, thật sự là não không bị chấn động sao?”

“Không thành vấn đề, nếu anh không yên tâm, vậy quan sát thêm hai ngày, bất quá cũng là phí sức thôi, nếu anh mất ngủ thì chúng tôi sẽ kê đơn cho anh, nhưng tôi thấy buổi tối anh ngủ ngon đến chảy cả chảy nước miếng, vì vậy nên xuất viện đi.”

Lục Hạo ngạc nhiên nói: “Vậy nếu thực sự là não tôi bị chấn động thì sao, đó không giỡn được đâu nha.”

Ông bác sĩ phát hỏa, “Suốt ngày anh cằn nhằn hoài nghi đầu óc của chính mình có chuyện, tôi nói cho anh biết, não chấn động là có đó, nhưng chẳng ăn nhầm gì tới sức khỏe của anh cả, tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi, giờ anh thật sự rất tốt.”

Rốt cục bị kéo ra khỏi bệnh viện, Lục Hạo ủy khuất nhìn Vu Hướng Nam. “Đầu tôi thật sự đau mà.”

Vu Hướng Nam nghe nói bác sĩ thời bây giờ tính tình không tốt lắm, Lục Hạo bị đau đầu là do chính mình gây ra, dù cho người ta muốn làm tiền mình, cũng không còn cách nào khác.

“Vậy ở thêm hai ngày quan sát nữa.”

“Ở bệnh viện không thoải mái.” Con mắt Lục Hạo quay tròn đổi tới đổi lui. “Lần trước tôi nói muốn ở chỗ của anh, anh vẫn chưa trả lời cho tôi biết, rốt cuộc có được hay không?”

Vu Hướng Nam đuối lý.

Lục Hạo thừa thắng xông lên. “Tôi nói cho anh biết nha, anh đánh tôi như thế, lỡ tôi xảy ra chuyện gì, anh phải chịu trách nhiệm đó, hai ngày này tôi tới chỗ anh ở, anh có thể tiện chăm sóc rồi quan sát tôi. Tôi không phải đang lừa gạt gì anh đâu, dù sao ở bệnh viện cũng phải tốn tiền, mà nhiều tiền đến vậy để chi trả vụ này tôi cũng không muốn.”

Vu Hướng Nam nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bỗng dưng đánh một người lại có thể khiến trong nhà mình mọc ra một người, thật đúng là thế gian ít có.

“Tôi biết anh lo chuyện gì? Không phải tôi nói với anh rồi sao, tôi là thẳng mà, tôi không có ý gì với anh đâu, mà tôi thấy anh cũng vậy, thế anh sợ gì chứ? Tôi chính vì thấy nhà anh lớn, một người ở lãng phí lắm, đúng không? Thấy anh đánh tôi thành ra thế này, mà tôi cũng không tính toán, còn anh lại thuận tiện cho tôi thuê một phòng, điện nước tôi trả, khách trọ như tôi, anh tìm đâu ra chứ? Qua hai ngày anh trả phép đi làm, tôi cũng có thể lái xe đưa anh đi. Tổ tin tức của anh ngay trong quân khu phải không, nghĩa là còn trong trong phạm vi nội thành, đường xá tôi rành lắm.”

Vu Hướng Nam nói: “Không tiện thì tôi ở lại nhà trọ, cấp bậc sĩ quan cấp tá điều kiện cấp cho cũng không tệ.”

“Thôi đi, mấy chỗ trọ như thế đông lắm, lại nhiều tai mắt, mắc gì lại tự hành hạ mình chứ, không tiện đâu. Nếu muốn ở luôn đó thì anh đã trọ ở chỗ đó luôn rồi, cần gì bây giờ mới nhớ tới?”

Hai người đã đứng ngoài bệnh viện, cùng nhau bước vào cửa xe điện ngầm, Lục Hạo nói thêm: “Con người của tôi độ lượng, lại biết phải trái, suy nghĩ thông thoáng, anh yên tâm, nếu anh muốn tìm bạn trai để 419, tôi sẽ coi như không thấy.”

Vu Hướng Nam tự tiếu phi tiếu nhìn cậu: “Nói như vậy, hình như tôi không còn lý do nào từ chối rồi.”

“Nếu như anh sợ yêu tôi không kiềm chế được thì thôi, quên đi, tôi cũng sợ anh trăng tròn phát tác, không đè tôi ra làm thì cũng đè tôi ra đánh.”

Vu Hướng Nam cao giọng: “Không phải cậu nói chúng ta là bạn, cậu đồng ý an ủi tôi sao.”

“Đó là ba ngày trước, giờ anh còn thương tâm sao?”

“…”

Thương tâm quả thật là thương tâm, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ anh thấy tốt hơn nhiều rồi, nhớ lại hai ngày trước Lục Hạo ôm đầu quang quác kêu đau, quấn quýt lấy anh đòi chia giường ngủ chung trong bệnh viện, nào là muốn ăn quýt, nào là muốn người một chân đỡ người hai chân đi tản bộ, anh bị sai khiến đến xoay vòng, quên cả việc mình đang thất tình luôn. Chờ Lục Hạo vào WC, người bệnh nhân giường kế bên đồng tình nói với Hướng Nam: “Đầu của anh ta là do anh gây ra sao?”

Vu Hướng Nam gật đầu.

“Ôi, anh ra tay nên nặng hơn một chút, một cú một chắc chắn luôn thì tốt hơn.”

Vu Hướng Nam cười khổ, thế nhưng đặt tay lên ngực mà hỏi, hình như anh không thấy Lục Hạo phiền. Việc này giúp anh nhìn người tốt hơn, Lục Hạo tốt bụng đến uống rượu cùng anh, anh còn đảo ngược mọi chuyện, lợi dụng rượu đánh người ta nhập viện, dù thế nào cũng phải hầu hạ người ta thoải mái một chút mới đúng.

Trong lúc mấy đồng nghiệp bạn bè của Lục Hạo lần lượt đến thăm bệnh, cái người bạn là hình cảnh kia của cậu ta quả thật miệng chẳng hề sạch sẽ chút nào, khiến người ta muốn xấu cả mặt, đến bệnh viện muốn tìm cái chết hay sao mà lại nói y tá trong đây rất ngon mắt, chết cũng không muốn xuất viện. Thấy Vu Hướng Nam ngồi kế bên, Lục Hạo giới thiệu là chuyên gia gỡ bom, một lần thất thủ khiến bị mất một chân, người đó liền vuốt chân giả của Vu Hướng Nam lắc đầu thở dài: “Ai ya, hơn 200.000 đó nha!”

Nhưng cha mẹ của Lục Hạo lại không tới, nguyên nhân rất đơn giản, nói cho mấy người già biết chuyện này, ngoại trừ khiến họ lo lắng, còn được gì nữa chứ.

Vu Hướng Nam gặp mấy người bạn của Lục Hạo, được cậu giới thiệu, đã được tất cả mọi người nhớ kỹ, gì mà là Trung tá, là chuyên gia gỡ bom, vừa thất tình, mượn rượu làm càn đánh Lục Hạo. Dù sao hiện tại anh muốn chạy cũng chạy không được, vì vậy Vu Hướng Nam nghĩ, quên đi, người ta muốn nghĩ sao thì nghĩ, ai bảo chuyện này do chính anh bày ra làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.