Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Vu Hướng Nam vừa muốn giữ lời hứa với Lâm Quan Quần là không gặp Lục Hạo nữa, vừa không muốn khiến cậu ta khó xử, làm sao bây giờ? Đơn giản mỗi sáng rời nhà sớm một chút, nếu gặp thì nhắm mắt làm ngơ.
Thế nhưng rất nhanh anh nhận thấy nghĩ vậy là sai lầm, hiện tại kỹ thuật quản chế giao thông được cải tiến, mấy người qua lại trên đường bộ đều được camera ghi lại rồi chuyển đến trung tâm chỉ huy giao thông. Vốn dĩ không dễ mà nhận ra được ai là ai, dù sao độ rõ cũng có giới hạn, thậm chí cả biển số xe cũng không thu rõ nữa mà, nhưng vấn đề ở chỗ, bản thân anh có mang chân giả, bước đi cũng không thể tự nhiên được như người bình thường.
Cho nên sau lần thứ N không hẹn mà gặp, anh dù ngốc hơn vẫn biết chuyện gì đang xảy ra, huống chi anh cũng không ngốc, người làm việc với công nghệ cao làm sao có thể ngốc.
“Cậu đang làm việc mà, để tôi đi một mình được rồi!”
“Tôi muốn đi với anh một đoạn.”
Vu Hướng Nam rốt cục cũng phải tức giận, “Sao cậu lại phiền như thế chứ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao, tôi rất ghét cậu!”
Lục Hạo không hề để tâm mà nhún nhún vai, “Tôi lại cảm thấy anh không hề ghét tôi, mà là trung tá Lâm kia ghét tôi, đúng không? Nhất định hắn bảo anh đừng tiếp xúc nhiều với tôi.”
Vu Hướng Nam bị vạch trần, nét mặt không hề tỏa chút thoải mái nào, bước thẳng về phía trước, từng bước từng bước khập khiễng, lại chút vội vàng.
“Được rồi, tôi không quấn lấy anh nữa, đi từ từ thôi đừng gấp, nhớ kỹ đó, nếu có khó khăn cứ tìm cảnh sát giao thông, tôi bảo đảm người họ Lâm của anh không có đủ khả năng cứ muốn là triệu hoán thú đâu.” Lục Hạo ở phía sau hét lên.
Vu Hướng Nam trợn tròn mắt, rồi hướng về phía cửa vào đường xe tàu điện ngầm, bản thân anh muốn đến chợ hoa và chim ở phía Tây ngoại thành chơi một chút, nơi đó rất lớn, dường như mang quy mô tựa như vườn bách thảo vậy, lại không bị giám sát nhiều.
Nhưng giờ lại gặp rắc rối rồi, lúc đứng ngay đường số 1 chờ xe, bị một va-li đụng vào cái chân giả, khiến anh đau đến chảy mồ hôi lạnh. Khi đến trạm bước ra được vài bước rồi không thể nào di chuyển được nữa, tựa như một cái dao gỉ càng sử dụng càng thêm vô dụng, anh liền tìm một góc tường tương đối yên lặng ngồi xuống, thầm nghĩ chính mình tốt xấu gì cũng là một chuyên gia gỡ bom, chẳng lẽ chịu thua một cái chân giả? Đưa tay vói vào T-shirt, đầu tiên từ trên lưng cởi ra dây lưng, sau đó từng chút từng một tháo ra từng bộ phận, tháo dỡ hoàn tất, anh ngồi chỗ đó kiểm tra tới tới lui lui, rốt cục phát hiện — anh chẳng biết là bộ chân giả này bị cái gì nữa.
Trong lúc đó cũng có mấy người đi qua đi lại nhìn, có một còn thảy một đồng xu trước mặt anh.
Bỗng nhiên một sự bất lực cùng ủy khuất mạnh mẽ dâng lên, khiến anh lập tức lấy điện thoại ra nhấn một dãy số, mặc kệ lúc trước cương quyết thế nào, giờ anh lại cảm thấy mình nhu nhược bấy nhiêu. Không phải chỉ cần muốn là hắn lập tức đến giúp mình — dù sao cũng không phải chuyện cổ tích, nhưng chỉ cần nghe tiếng của hắn, anh cũng sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Alô?” Một tiếng phụ nữ xa lạ vang lên.
Vu Hướng Nam lập tức cúp máy.
Mười giây đồng hồ sau anh lại nhấn số, anh không thích hiểu lầm ai cả, vô cùng không thích.
“Tôi là Vu Hướng Nam, trung tá Lâm có thể nghe máy không?”
“A, anh chính là lão Vu phải không, Quan Quần trước mặt tôi có nhắc tới anh đó! Tháng sau tôi sẽ qua bên đó, đang muốn mời anh ăn một bữa, chúng ta —“
“Típ — típ — típ —“
Điện thoại đột nhiên bị đối phương cúp ngang.
Vu Hướng Nam cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong đầu nhanh chóng lướt qua ‘Tháng sau qua bên đó’, vậy nghĩa là hiện tại cô ta không ở thành phố này, mà đây lại là điện thoại của Lâm Quan Quần, nơi vậy nghĩa là Lâm Quan Quần đang ở cùng với cô ta ở một nơi nào đó!
Anh cứ nhìn cái điện thoại như chết đứng, năm phút đồng hồ, anh thề rằng, chỉ cần hắn gọi lại cho anh, anh nhất định sẽ nghe lời giải thích của hắn.
Mười lăm phút trôi qua, điện thoại vẫn lặng yên như thế.
Anh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn những người đi qua lại trước mặt, có người hờ hững đi qua, có người lại đầy thương cảm nhìn anh, một số người còn nổi lòng thương xót muốn cho anh tiền, nhưng khi đưa tay vào túi thì lại vô thức rút tay ra, vì họ ai cũng di chuyển rất nhanh, nên không ai kịp bỏ tiền xuống chỗ anh.
Hai mươi phút trôi qua, anh lại phải mở danh bạ lên, thấy số 419 nằm ngay hàng thứ nhất, nhưng anh lướt qua số kế tiếp, đó là Mike, vì là tên tiếng anh, lại theo dãy Anphalbe nên được xếp thứ hai, anh nhấn số gọi, báo cho đối phương biết chỗ hiện tại của anh, đang gặp chuyện phiền phức gì. Vì sợ sẽ có người gọi đến không bắt được sóng, nên cuộc trò chuyện này chỉ kéo dài trong vòng 1 phút.
Kế tiếp anh chờ đợi trong vô vọng ở một góc.
Một cô gái có khuôn mặt hòa nhã đi tới, lấy ra một tờ tiền giấy mang mệnh giá 20 đặt bên người anh.
Vu Hướng Nam cười khổ, “Em gái à, tôi không có xin tiền!”
“Á …” Vẻ mặt cô gái đầy xấu hổ.
“Em không phải người đầu tiên cho tôi tiền đâu, nhưng là người đầu tiên cho tôi số tiền lớn như thế này đấy!”
Không biết vì sao, ngay tại nơi xa lạ lại có thể nói ra tâm tình của mình với một người hoàn toàn xa lạ, tựa như ngay lúc cô độc tịch mịch lại có thể tìm được một người bạn trên mạng internet, anh cứ huyên thuyên từ việc vừa vướng chân vào cái va-li, rồi đến mấy cái lặt vặt liên quan tới cái chân giả, không biết sao cứ thế mà nói hết ra thôi.
Cô gái ấy muốn ở cũng không được, đi cũng chẳng đành, liền tốt bụng hỏi anh có muốn cô dìu anh đến băng ghế kia hay không.
Anh lắc đầu, “Ngồi trên mặt đất mát mẻ hơn.” Ngay lúc nói xong câu đó, anh liền nở nụ cười, nhưng nhìn chẳng khác gì là đang khóc.
Ngay lúc đang nói chuyện, một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên.
“LEO ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ where are you~~~~~~~~~~~~ “
Vu Hướng Nam tuyệt vọng che mặt.
“Leo, hôm nay đang buồn sao?”
“Có sao?”
“Hai ta quen nhau lâu như vậy, tâm tình của anh tôi không biết sao, thế nào, có vấn đề gì à?”
“Hoàn cảnh xã hội Trung Quốc tương đối phức tạp.”
“Đi Hà Lan đi, hoặc Berlin cũng được.”
Vu Hướng Nam bị y chọc cười, anh liền biết người ngoại quốc vốn dĩ chẳng hay tính toán, tất nhiên không phải họ ai cũng đều ngây thơ mà nhiệt tình như thế, còn tùy nơi nữa. “Với mấy người quân nhân chúng tôi, chúng tôi thích ở lại nước hơn. Bên văn hóa chúng tôi nhiều lắm chỉ kỳ thị mà thôi, còn tôn giáo các anh thì có thể giết người vì sùng đạo ấy chứ.”
“Đây là đang chửi bới! Sự tình này phát sinh cũng hơn mười mấy năm về trước, chí ít tôi cũng biết hình như quốc gia anh khi đó cũng ra hình phạt với chuyện này.” (chuyện này là vụ đồng tính đó)
Vu Hướng Nam gật đầu, “Được rồi, giờ toàn bộ đều thay đổi rồi, nên vấn đề của chúng ta chỉ đơn giản là không đủ kiên cường, hoặc là chưa đủ sâu sắc.”
Anh vô ý thức nhìn điện thoại, rất sợ bỏ lỡ tin nhắn nào, nhưng đến khi về tới nhà, vẫn chẳng nhận được chút tin nào.
Hơn một tháng đều ở nhà không ra ngoài, mấy liên lạc cũng cắt đứt, anh ngủ một hơi đến khi mặt trời lên cao, đến khi mở cửa có một túi plastic bên ngoài đựng bữa sáng, thỉnh thoảng lại có một đóa hoa.
Nếu như do cửa hàng gửi tới thì không nói gì, nhưng hoa này là hoa trồng trong vườn mà.
Lần này Vu Hướng Nam thật sự lâm vào cảnh dở khóc dở cười.
Dù sao cũng phải hoạt động, vậy đến khu vườn trong khu nhà tham quan thử coi, dù sao anh cũng muốn biết cái cảm giác thất tình, bị vứt bỏ, cái tình yêu mà không thể nào có được ấy, sẽ để lại phức cảm tự ti mạnh đến thế nào.
Bình thường, anh cùng điện thoại nói chuyện với Lâm Quan Quần, hay đôi lúc nhắn tin, giọng điệu rất bình thản, cứ như là ân cần thăm hỏi giữa hai người bạn lâu năm, nói về nào là nhiệt độ cao, nào là lũ, sụt lở, hay vài chuyện trong quá khứ.
Lâm Quan Quần không có giải thích lý do cho việc lần đó điện thoại bị ngắt đột ngột, mà anh cũng không thèm hỏi.
Hiểu lầm hay không đã không còn quan trọng rồi, thời gian tới kết quả như thế nào, bản thân anh đã có dự liệu hết rồi.
Sau đó có một ngày, Lâm Quan Quần có được một ngày nghỉ cuối tuần, chạy tới chỗ anh, nếu như anh chấp nhận điều nhập quân khu, đi ô-tô cũng chỉ có 1 giờ, chứ không phải như giờ mất đến 7 giờ.
Cửa vừa mở rộng hắn liền ôm chặt Vu Hướng Nam: “Xin lỗi, không tiện nói chuyện điện thoại, phụ nữ thực sự là phiền phức, hiện giờ đã bắt đầu dò xét điện thoại tớ rồi.”
Vu Hướng Nam bị cái ôm đó khiến cho bản thân có chút mơ hồ, trong nháy mắt thì nghĩ hay là cứ làm với hắn một lần cho rồi, thoáng cái lại nghĩ thế là được rồi, không có lần đầu tiên cũng không có lần cuối cùng. Nếu như không phải mất đi một chân, có thể tất cả cũng không bắt đầu, cũng không có cái gọi là kết thúc.
Ngồi ở sofa, dùng dao gọt trái lê, tháng này không có việc gì để làm, hầu như ngày nào cũng luyện việc này, trước đây thủ nghệ của anh cũng tốt lắm rồi, nhưng giờ trải qua cuộc huấn luyện, càng thêm xuất thần nhập hóa, kỹ thuật gọt cắt càng thêm hoa cả mắt. Vỏ trái lê cuộn tròn lại tạo thành hình một đóa hoa hồng, nhưng là một bông hoa hồng đã héo rũ.
“Tổ tin tức bên kia hỏi tớ tin tức của cậu đấy, bọn họ rất mong cậu trở lại.”
Vu Hướng Nam không nói gì, tiếp tục dùng dao gọt vỏ lê, cứ thế, cũng có thể chạm khắc được thành một đóa hoa tuyết liên trong suốt rồi. Anh đưa cho cho hắn, “Ăn đi.”
Đóa hoa được anh cầm trong tay, năm ngón tay của anh thon dài, mang màu hồng nhạt của da thịt. Lâm Quan Quần nắm tay anh, gặm một ngón, sau đó từng chút từng chút liếm lên bàn tay, chậm rãi há miệng cắn trái lê trên tay anh.
Đây rõ ràng là sự ve vãn.
Vu Hướng Nam tay trái vừa chuyển, lưỡi dao xoay tròn một vòng, anh chém một nhát xuống, nhanh gọn, Lâm Quan Quần lại càng hoảng sợ, hơi hơi lui về phía sau.
Lưỡi dao tất nhiên là không trúng hắn, chỉ là cắt trái lê ra làm hai.
Vu Hướng Nam lấy một nửa quả lê lên bỏ vào miệng, cắn rồi nuốt lấy, ăn rất khó khăn, cứ như trái lê ấy làm bằng cát vậy, hơn nữa còn rất đắng.
Rõ ràng là lê rất ngọt mà.
Lâm Quan Quần muốn nói: “Lê đâu cần phải cắt ra làm hai để ăn.” Thế nhưng trong nháy mắt hắn hiểu được mọi việc.
“Tớ biết tâm tình cậu không tốt, đừng ở đây cãi nhau với tớ, trở lại làm việc được một thời gian, từ từ rồi cũng sẽ tốt hơn thôi. Cậu cứ ru rú trong nhà, đừng suy nghĩ miên man.”
Phải, đó chính là đang cãi nhau, trước đây đều là Lâm Quan Quần cãi trước, còn anh thì luôn cứ thế mà bỏ qua.
Anh là một người đàn ông, đương nhiên không thể giống phụ nữ cứ hỡ chút là cãi nhau, hơn nữa, cãi nhau thì có gì tốt chứ?
Sáng sớm bảy giờ, đúng giờ nhận được tin nhắn hỏi thăm, như cũ hoặc là dự báo thời tiết, nhắc nhở anh ra ngoài nhớ mang theo dù, phòng tránh nắng mưa hay nhiệt độ cao.
Anh cầm điện thoại lên nhấn một dãy số ——- “Tối nay rãnh không? Đến chỗ tôi uống rượu.”
“Thất tình sao?” Trong giọng nói có chút hả hê mơ hồ.
“Ừ, thích hợp rượu hậu loạn tính chơi 419.”
“Vậy giờ tôi tới liền.”
Vu Hướng Nam, “Ờ …” anh bỗng nhiên giật mình, bèn không nói thêm gì.
“Sợ anh tới tối lại tỉnh táo rồi đổi ý, tôi tới sớm chắc ăn.”